Giới thiệu sách Vượt Qua Năm Tháng, Anh Yêu Em
Vượt Qua Năm Tháng – Anh Yêu Em
Vượt qua năm tháng anh yêu em là câu chuyện của một cô nàng mang tên của loài hoa đẹp – Tường Vy. Một anh chàng bị lưu ban n năm trong trường đại học. Một tổng giám đốc đẹp trai, hào hoa, phong nhã. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể cuốn đi trái tim của hàng trăm người.
Số phận đã đẩy họ đến với nhau hay là do họ tự tìm đến nhau?
Là nghiệt duyên, là oan gia hay là tình yêu?
Là mối tình vượt qua năm tháng, là mối tình vốn tưởng sẽ không có kết quả hay là sự đợi chờ thuỷ chung?
Họ chạm mặt nhau rất vô tình. Nhưng nó lại được xuất hiện trong tưởng tượng rất hữu ý của một (số) người. Từ ghét đến yêu là cả một quá trình nhưng từ yêu rồi đi tới chia ly lại chỉ cần một cái chạm tay rất nhẹ. Khoảng cách tuy xa nhưng lại gần, tuy gần mà lại xa… Mong manh mà vững chắc.
Năm tháng đi qua, tình ai còn ở lại?
Và họ chỉ cần một câu nói để đảm bảo: "Anh yêu em!"
***
Trích đoạn:
– Cẩm Vân, anh yêu em!
Chàng trai đầu tóc bù xù lúng túng nói nhỏ.
– Yêu tôi?
Cô gái cao hơn anh ta nửa cái đầu trợn mắt hỏi lại.
Chàng trai lại bối rối gật đầu như dập tỏi.
Cô gái lại trợn mắt lên như doạ trẻ con.
Còn tôi, kẻ thứ ba đang ngồi cắn hạt dưa xem kịch hay. Ôi trời ạ, anh chàng này rõ ràng là đầu óc có vấn đề rồi, nhìn mái đầu bù xù của anh ta tôi cứ ngỡ IQ phải chạm đến ba con số rồi chứ! Có biết người anh đang tỏ tình là ai không? Là hoa khôi của trường đại học này đấy. Ở ngoài kia kìa, có hàng đống công ty thời trang muốn mời cô ta làm người mẫu. Ngay cả thằng đại gia nhất trường cũng chưa chắc đã được cô ta để ý đến đâu. Anh hãy nhìn lại anh xem? Đầu tóc thì rối đến nỗi có thả con chấy vào, nó cũng chưa chắc đã tìm được đường đi mà hút máu của anh. Mắt mũi thì lờ đà lờ đờ như thiếu ngủ. Quần áo xộc xệch, tác phong không nhanh nhẹn…Mơ đi, về luyện công đến tầng thứ chín thì may ra cô ta mới nở nụ cười với anh. Tuyệt kĩ cưa gái giờ cao thâm lắm…Tôi nghĩ anh phải tu đến ba đời mới được. Tôi trầm ngâm phân tích.
Đôi nam nữ ấy vẫn cứ mắt đưa mắt, mặt đối mặt, giao lưu tình hữu hảo giữa đôi bên. Tôi thì vẫn nhiệt tình cắn hạt dưa, đứng đủ xa để nghe và để họ không nhìn thấy có một khán giả nhiệt tình đang xem kịch hay. Đống hạt dưa trên tay cứ vơi lại đầy, vơi lại đầy.
Cứ thế, tôi nhìn họ, họ nhìn nhau… Đất trời đổ lệ!
Rào!
À, hơi quá rồi. Ý tôi là có cái đứa thổ tả nào từ trên tầng đang trực nhật, ngang nhiên đổ xô nước xuống, vô tình trúng người anh chàng tóc rối kia. Haizz, đã thảm nay càng thảm hơn…Tất nhiên không thể không phủ nhận chuyện cô gái đi giày cao gót kia cũng bị dính chút ít.
Khán giả đằng xa vẫn cắn hạt dưa. Phim càng ngày càng kịch tính quá!
Cuối cùng, dường như nữ chính xinh đẹp không thể chịu nổi được nữa. Máu dồn lên não, não dồn xuống chân, mắt mũi càng ngày càng bành trướng. Lần này thì người lớn nhìn còn sợ chứ đừng nói là trẻ con. Cô ta chỉ thẳng vào mặt nam chính tội nghiệp (đang ướt như chuột lột) hét lớn:
– Anh…Anh… Đồ chết tiệt nhà anh!
Ôi, thảm rồi! Tôi lắc đầu, tặc lưỡi nhìn bộ váy hàng hiệu lấm tấm nước mà cô ta đang mặc.
Còn anh chàng tóc rối kia thì vẫn chỉ lúng ta lúng túng như người mặc tiểu:
– Em có sao không? – Rồi anh ta ngẩng mặt lên trên quát – Mắt mũi để đâu thế hả?
Rào!
Trời lại đổ lệ rồi. Chuyện tình này thực lâm li bi đát quá đi!
Và nữ chính xinh đẹp cuối cùng đã bỏ đi trong ánh mắt đầy cay đắng của nam chính tội nghiệp.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của tôi thì nam chính sau khi bị "ngấm mưa" sẽ gục xuống. Ồ, thấy chưa, anh ta gục rồi kìa…
Sau đó sẽ là khóc. Đấy. Đã bảo mà, vai run run nhé.
Tôi tự thán phục chính bản thân mình, tiếp tục đưa hạt dưa lên miệng cắn.
Tiếp theo sẽ là gì nhỉ? Đứng lên, đi về nhà, dù ốm hay không cũng nằm liệt giường cả tuần đợi nàng đến chăm sóc. Rồi thiên tình sử từ đây sẽ được viết lên. Year! Một cuốn tiểu thuyết mang thương hiệu của riêng tôi đã được ra đời.
Khi khán giả cuồng nhiệt là tôi đang say đắm trong mộng cảnh, tách xa hoàn toàn với thực tại đầy thị phi, thì trước mặt bỗng nhiên có tiếng nói hờ hững:
– Phim hay quá nhỉ?
Tôi gật đầu.
– Buồn cười lắm sao?
Tôi lại gật tiếp.
– Hạt dưa đã hết chưa?
Haizzz, lần này thì tôi lắc.
Cơ mà…Khoan đã…
Mời bạn đón đọc.