Giới thiệu sách Truyện Ngắn Nguyễn Huy Thiệp – Tái bản 07/07/2007
Truyện Ngắn Nguyễn Huy Thiệp :
“Kể từ ngày tôi rời xóm đạo bên sông ra đi, thoắt cái thế mà đã mấy năm ròng. Không biết bao nhiêu sự việc qua đi, không biết bao nhiêu người tôi gặp gỡ, gặp gỡ rồi lại chia tay…, không biết bao nhiêu vui buồn, đắng cay cũng có, ngọt bùi… – ồ, mà sao vị ngọt bùi cũng nhạt vậy à? – mà ngọt bùi cũng có…
Tôi đã yêu, đã được yêu. Tôi cũng đã chạy trốn nhiều lần.
Tôi đã sống nhiều nơi, làm việc nhiều. Tôi cũng đã vứt bỏ nhiều lần.
Tôi nhớ khi tôi lên mười tuổi, lúc ấy chuyện về Mẹ Cả đang ồn cả lên, sáng sớm tôi hay đi dọc bãi cát bên sông, thầm ao ước trông thấy hình ảnh siêu phầm. Sương mù giăng trên mặt sông. Khi nắng lên, sương tan ra, sương tan ra rồi bay lên như khói, như mây. Mặt sông lộ rõ, ngái ngủ và thẹn thùng. Sóng vỗ bờ, đẩy xác những con phù du, những con vờ đến tận sát chân tôi. Ấy là cảm giác về lẽ thường, lẽ vô thường lần đầu tìm đến rón rén thăm dò tâm hồn tôi. Tôi không biết, tôi không hề để ý đến chúng. Tôi còn quá trẻ! Lúc ấy, sự mất mát, sự vô nghĩa, lẫn ý thức về thời gian biến dịch không khiến tôi phải bận lòng.
Tôi đi dọc bãi cát bên sông. Tôi nhìn thấy một hố cát lõm ngay bên mép nước. Tôi hình dung đêm qua con gái thuỷ thần đã nghỉ ở đây. Nàng nằm nghiêng, co người lại, đầu gối sát cằm. Nàng nói chuyện với sóng. Sóng khoả lấp thân nàng. Nàng thủ thỉ với sóng. Nàng nói: này sóng! Thôi đừng đùa, đừng ngốc nữa…
Tôi đi… Thời tôi đang sống là thời khó khăn gian khổ. Chiến tranh đã qua, mọi người bắt đầu xây dựng lại cuộc sống mới. Những vết thương cũ khép dần miệng lại, lên da non. Người ta rối rít kiếm tìm việc làm, kiếm tìm hy vọng. Làn sóng người từ nông thôn tràn ra thành phố nhiều vô kể, hợp thành một tầng lớp dân phiêu tán. Tôi đi lẫn trong đám người này lòng thắc thỏm lo âu cho số phận mình, cũng là số phận của một số ít nông dân hoặc cùng quẫn nhất hoặc nhiều khao khát và ảo tưởng nhất. Những gì để lại đằng sau lưng kia liệu có giá trị gì không? Con sông quê hương lặng lẽ, rặng tre đầu xóm, bức tường đá ong rêu phủ, bóng mẹ liêu xiêu in trong nắng chiều. Mẹ khỉ! Tôi nôn mửa vào hoài niệm. Nó không sinh ra tiền bạc, nó chẳng mảy may mang lại cho tôi một nụ cười nào. Ở đấy không có hy vọng.
Tôi đi… Tôi muốn xem phía trước có gì.
Tôi đi… Tôi đã khát khao tình yêu đến như thế nào, như thể người đi trong sa mạc khao khát nước! Ở đó lẫn lộn rất nhiều mơ ước xen vào, đấy là hạnh phúc, giọt nước mắt, sự ấm êm, những chân trời, chân trời và mặt biển rộng xa vời, một góc nhỏ trong vườn, một ngôi nhà nhỏ với cửa sổ rộng… Ồ, rất nhiều thứ đấy! Mẹ Cả của tôi, ảnh hình của một điều đó hơn cả người con gái, hơn cả người đàn bà. Nó là ảnh hình của một nửa thế giới bên trên hoặc bên dưới tôi, của thượng giới và trần gian. Con gái thủy thần! Nàng ở đâu? Nàng bận việc gì? Sao nàng không đến cùng tôi mà nàng chỉ gửi những tín sứ của nàng đến như cơn mưa kia bất chợt, như đêm trăng kia bất chợt, như tiếng sáo véo von kia bất chợt, như chiếc hôn vội vàng kia bất chợt xót xa tê tái tận đáy lòng…
Thôi thôi… Tôi đã nhục nhã, đê hèn đến như thế nào. Ở đâu chứ? Từ đâu chứ? Vì cái gì? Mà Chương ơi, nỗi cô đơn và sự bất lực của mi nào ai thấy được ngoài mi? Ai đã làm chi? Mà mi đã làm chi? Bởi cái tình chi?…”.
Mục Lục:
Lời tựa
Những ngọn gió Hua Tát
Trái tim hổ
Con thú lớn nhất
Tiệc xoè vui nhất
Nàng Bua
Sói trả thù
Đất quên
Chiếc tù và bị bỏ quên
Sạ
Nạn dịch
Nàng Sinh
Tâm hồn mẹ
Huyền thoại phố phường
Cún
Chảy đi sông ơi
Chút thóng Xuân Hương
Truyện thứ nhất
Truyện thứ hai
Truyện thứ ba
Tướng về hưu
Muối của rừng
Không có vua
Những bài học nông thôn
Con gái thuỷ thần
Truyện thứ nhất
Truyện thứ hai
Truyện thứ ba
Giọt máu
Những người thợ xẻ
Kiếm sắc
Vàng lửa
Phẩm tiết
Mưa
Nguyễn Thị Lộ
Trương Chi
Tội ác và trừng phạt
Đới thế mà vui
Sang sôgn
Thiên văn
Chuyện tình kể trong đêm mưa
Thương nhớ đồng quê
Mưa Nhã Nam
Chăn trâu cắt cỏ
Thươgn cả cho đời bạc
Hạc vừa bay vừa kêu thảng thốt
Không khóc ở Califorina
Sống dễ lắm
Lòng mẹ
Đưa sáo sang sông
Những người muôn năm cũ
Thổ Cầm
Chuyện ông Móng
Chuyện bà Móng
Chú Hoạt tôi
Những tiếng lòng líu la líu lo
Cánh buồm nâu thuở ấy
Quan Âm chỉ lộ.
Mời bạn đón đọc.