Giới thiệu sách Truyện Cổ Tích Việt Nam Chọn Lọc – Tái bản 10/07/2007
Truyện Cổ Tích Việt Nam Chọn Lọc:
“Ngày xưa có một người đàn ông goá vợ lấy một người đàn bà goá chồng. Mỗi người đều có một con trai. Đứa con trai của người chồng lên mười tuổi, con trai của người vợ lên chín. Người vợ kế chỉ thương con mình nên có miếng gì ngon đều dành cho nó, còn với con chông thì mắng mỏ thậm tệ, bắt làm đủ mọi việc. Vì vậy tuy hai đứa xấp xỉ tuổi nhau, nhưng đứa con người vợ mỗi ngày một lớn, còn đứa con chồng mỗi ngày lại gầy quắt quẻo. Chồng biết vợ tệ bạc nhưng không làm gì được.
Một hôm chồng vào rừng săn bắt, vợ ở nhà rán bánh dầy. Hai mẹ con ăn, còn đứa con chồng chỉ đứng nhìn. Trời về chiều, đứa con mẹ kế trông thấy bố dượng về vác một con hoẵng về đến cổng chạy vào bảo với mẹ:
– Mẹ ơi! Bố đi săn được con hoẵng đang về kia kìa. Mẹ ghẻ vội vàng cầm chiếc bánh dầy rán xoa vào mồm đứa con chồng rồi véo cho nó một miếng bảo ăn. Lúc ấy người bố cũng vào đến nhà thấy con cầm miếng bánh bèn nói:
– Bố đói quá! Con đưa cho bố miếng bánh bố ăn tạm.
Đứa con ngoan ngoãn đưa miếng bánh cho bố. Bố ăn xong thấy đầu ngứa, gọi con lại bắt chấy cho mình. Bố ngồi, đứa con đứng đằng sau đưa hai tay vạch tóc ra tim thấy. Bỗng có một giọt nước nhỏ xuống đầu người bố. Người bố thấy có nước nhỏ vào, bụng nghĩ: trời hôm nay không mưa sao nhà lại dột?. Bố quay đầu lại nhìn đứa con nước mắt ròng ròng mới hỏi:
– Sao con lại khóc?
Đứa con nức nở:
– Bố ơi! Bố không biét, bố đi vắng, dì ở nhà rán bánh chỉ cho con của dì ăn, còn con thì phải nhịn. Khi bố về đến ngoài kia dì mới lấy bánh xoa vào mồm con và véo cho con một tẹo, con đã nhường cho bố ăn rồi. Con đói quá, con khóc!
Bố nghe con nói thương tâm, mới nghĩ thầm: con ta ở với dì ghẻ thế nào cũng bị đòn mà chết mất. Chi bằng cho nó theo ta đi săn, rồi ta trốn về, nó không biết lối, muốn theo ai thì theo, còn hơn là phải tận mắt trông thấy con chết, chỉ càng thêm đau lòng.
Nghĩ thế, hôm sau người bố gọi con lại bảo:
– Con ơi! Ở với dì khổ lắm, cơm không được ăn, áo không được mặc, lại làm bao nhiêu là việc. Ngày mai con theo bố vào rừng săn hổ to đem về bán lấy tiền mua gạo ăn cho đỡ khổ. Con trèo lên gác nhà lấy gạo nếp nấu cơm đem đi ăn đường.
Đứa con làm theo lời bố. Sớm hôm sau, hai cha con đi vào rừng. Đến khu rừng đầu tiên thấy có nhiều vết chân hổ to bằng miệng chén, bố hỏi:
– Ở đây săn được chưa con?
Con đáp:
– Hổ này bé, chưa được đâu!
Đi đến khu rừng thứ hai, vết chân hổ to bằng miệng bát, bố lại hỏi:
– Nơi này săn được chưa con?
Con lại nói:
– Hổ này nhỡ, chưa được đâu!
Đến khu rừng thứ ba có la liệt vết chân hổ to bằng cái đĩa, bố lại hỏi con:
– Chỗ này săn được chưa con.
Con nói:
– Hổ này to lắm. Được rồi! Ở lại săn thôi!…”.
Mục Lục:
Người dì ghẻ độc ác
Nàng Ả Voi
Chàng Sính
Tùng thu, cầu pha
Chàng rùa
Chàng Khọ
Đồng trung sinh
Người vợ thông minh
Hang vàng, hang bạc
Có đi không có về
Chàng trai thật thà
Tiếng khóc thương em
Tìm mẹ
Ba bà cháu
Chàng lùn
Kén rể tài
Vua ếch
Púa sá
Sâu và sía
Nghĩa vợ tình chồng
Nàng dế
Trâu trua múa khèn
Vàng lấy con vua
Rồng hút thuốc
Hoàng tử Dím và nàng Hơm.
v.v…
Mời bạn đón đọc.
“Ngày xưa có một người đàn ông goá vợ lấy một người đàn bà goá chồng. Mỗi người đều có một con trai. Đứa con trai của người chồng lên mười tuổi, con trai của người vợ lên chín. Người vợ kế chỉ thương con mình nên có miếng gì ngon đều dành cho nó, còn với con chông thì mắng mỏ thậm tệ, bắt làm đủ mọi việc. Vì vậy tuy hai đứa xấp xỉ tuổi nhau, nhưng đứa con người vợ mỗi ngày một lớn, còn đứa con chồng mỗi ngày lại gầy quắt quẻo. Chồng biết vợ tệ bạc nhưng không làm gì được.
Một hôm chồng vào rừng săn bắt, vợ ở nhà rán bánh dầy. Hai mẹ con ăn, còn đứa con chồng chỉ đứng nhìn. Trời về chiều, đứa con mẹ kế trông thấy bố dượng về vác một con hoẵng về đến cổng chạy vào bảo với mẹ:
– Mẹ ơi! Bố đi săn được con hoẵng đang về kia kìa. Mẹ ghẻ vội vàng cầm chiếc bánh dầy rán xoa vào mồm đứa con chồng rồi véo cho nó một miếng bảo ăn. Lúc ấy người bố cũng vào đến nhà thấy con cầm miếng bánh bèn nói:
– Bố đói quá! Con đưa cho bố miếng bánh bố ăn tạm.
Đứa con ngoan ngoãn đưa miếng bánh cho bố. Bố ăn xong thấy đầu ngứa, gọi con lại bắt chấy cho mình. Bố ngồi, đứa con đứng đằng sau đưa hai tay vạch tóc ra tim thấy. Bỗng có một giọt nước nhỏ xuống đầu người bố. Người bố thấy có nước nhỏ vào, bụng nghĩ: trời hôm nay không mưa sao nhà lại dột?. Bố quay đầu lại nhìn đứa con nước mắt ròng ròng mới hỏi:
– Sao con lại khóc?
Đứa con nức nở:
– Bố ơi! Bố không biét, bố đi vắng, dì ở nhà rán bánh chỉ cho con của dì ăn, còn con thì phải nhịn. Khi bố về đến ngoài kia dì mới lấy bánh xoa vào mồm con và véo cho con một tẹo, con đã nhường cho bố ăn rồi. Con đói quá, con khóc!
Bố nghe con nói thương tâm, mới nghĩ thầm: con ta ở với dì ghẻ thế nào cũng bị đòn mà chết mất. Chi bằng cho nó theo ta đi săn, rồi ta trốn về, nó không biết lối, muốn theo ai thì theo, còn hơn là phải tận mắt trông thấy con chết, chỉ càng thêm đau lòng.
Nghĩ thế, hôm sau người bố gọi con lại bảo:
– Con ơi! Ở với dì khổ lắm, cơm không được ăn, áo không được mặc, lại làm bao nhiêu là việc. Ngày mai con theo bố vào rừng săn hổ to đem về bán lấy tiền mua gạo ăn cho đỡ khổ. Con trèo lên gác nhà lấy gạo nếp nấu cơm đem đi ăn đường.
Đứa con làm theo lời bố. Sớm hôm sau, hai cha con đi vào rừng. Đến khu rừng đầu tiên thấy có nhiều vết chân hổ to bằng miệng chén, bố hỏi:
– Ở đây săn được chưa con?
Con đáp:
– Hổ này bé, chưa được đâu!
Đi đến khu rừng thứ hai, vết chân hổ to bằng miệng bát, bố lại hỏi:
– Nơi này săn được chưa con?
Con lại nói:
– Hổ này nhỡ, chưa được đâu!
Đến khu rừng thứ ba có la liệt vết chân hổ to bằng cái đĩa, bố lại hỏi con:
– Chỗ này săn được chưa con.
Con nói:
– Hổ này to lắm. Được rồi! Ở lại săn thôi!…”.
Mục Lục:
Người dì ghẻ độc ác
Nàng Ả Voi
Chàng Sính
Tùng thu, cầu pha
Chàng rùa
Chàng Khọ
Đồng trung sinh
Người vợ thông minh
Hang vàng, hang bạc
Có đi không có về
Chàng trai thật thà
Tiếng khóc thương em
Tìm mẹ
Ba bà cháu
Chàng lùn
Kén rể tài
Vua ếch
Púa sá
Sâu và sía
Nghĩa vợ tình chồng
Nàng dế
Trâu trua múa khèn
Vàng lấy con vua
Rồng hút thuốc
Hoàng tử Dím và nàng Hơm.
v.v…
Mời bạn đón đọc.