Là con gái của Ma tôn Nghịch Luân thì sao? Bẩm sinh khi sinh ra đã mang sát khí không thể che giấu thì đã sao? Cứ là con của Ma Tôn thì sẽ gây ra đại họa, sát sinh cả lục giới? Trời sinh sát khí, tất sẽ nhập ma, tam thế thiên ma, lục giới nguy nan, thương sinh đại loạn sao?
Hay những suy nghĩ độc ác, những định kiến quy chụp lên đầu một cô bé mới 12 tuổi ngây thơ và cực kỳ lương thiện mới là nguyên nhân gây ra bi kịch đó. Hay đó là bản tính hèn nhát, phải kiếm một cái gì đó để đổ tội lên đầu một người khác? Hay những con người nắm quyền tối cao ngạo nghệ đó luôn tự cho mình là đúng, luôn cao cao tự tại mà nghĩ rằng chỉ cần giết hậu duệ của ma tôn là xong chuyện?
Hay chỉ đến khi cô gái đó đứng đầu Ma tôn, nắm trong nay quyền sát sinh lục giới vẫn không xuống tay, thậm chí từ bỏ cơ hội trở lại làm người bình thường mà cầu xin Ma Thần bỏ tức nhưỡng, cầu xin để thiên hạ thái bình thì những con người kiêu ngạo kia mới cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vì mình đã lầm?
Đến lúc đấy thì còn cần gì những giả tạo và điêu ngoa đó nữa? Con sâu bé nhỏ đáng yêu mang tên Trọng Tử của chúng ta đã đau đớn, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Kiếp thứ nhất bị những người ích kỷ, nhỏ nhen mưu hại Trọng Tử vẫn cắn răng không nói, làm mọi cách để cứu đại thúc Vạn Kiếp, làm mọi cách để được ở lại bên sư phụ, sớm tối hầu hạ và ở bên cạnh người. Vậy mà kết quả thì sao? Cô bị chính người mà mình yêu, người mà mình tin tưởng nhất là sư phụ đâm một kiếm xuyên tim, chẳng lưu lại nổi một mảnh hồn phách. Chẳng phải sư phụ ghét bỏ hay oán hận gì cô, người cũng yêu cô nhưng gánh nặng bảo vệ tiên môn, bảo vệ lục giới, bảo vệ chúng sinh quá nặng trên đôi vai mà người lờ đi tình cảm của mình. Và người cắn răng tự tay giết chết cô thay vì phải nghe những lời chỉ trích, oán hận từ những con người cao cao tự đại rằng cô sẽ là đại họa lục giới.
Kiếp thứ hai cũng lặp lại từng ấy bi kịch, cũng bị oan, cũng bị người khác đánh sau lưng. Những tưởng trốn đi rồi có thể bình an sống nốt một đời còn lại. Nhưng lần này sư phụ của cô vì tình yêu ích kỷ tới mức không giết cô, thay vì đó là đánh gẫy chân tay, đập nát xương tỳ bà của cô để chế ngự sát khí, rồi ném cô vào băng lao, dùng khóa tiên trói chặt lại. Còn sư phụ thì tự hứa với mình rằng, mình sẽ tu luyện thành công "Kính tâm thuật", sau đó sẽ tinh lọc sát khí của cô. Tuy vậy, chính sư phụ của cô cũng không biết, người chỉ tâm niệm một điều không thể để cô chết một lần nữa, vì nếu chết trái tim người cũng chết theo.
Yêu mà lại nỡ hành hạ người yêu mình tới mức người không ra người, quỷ không ra quỷ hay sao? Tình yêu của người là cái thứ gì vậy? Chính sư phụ, chính những con người đó đã ép cô tới đường cùng, ép cô không còn chốn dung thân, hận thù ngùn ngụt đất trời, chính họ đã biến nước mắt của cô thành những giọt máu rõ trên thân thể tàn tạ đó, và đau đớn hơn còn lấy "Khóa Hồn Ti" nhằm tuyệt diệt hồn phách không còn đường tái sinh của cô. Cô còn đường lui, còn sự lựa chọn nào khác để sống hay sao? Chỉ còn một con đường duy nhất, nhập Ma tôn, lấy thân tuẫn kiếm, tu thành tiên ma và làm hoàng hậu của thiên ma Cửu U.
Có ai muốn thành ma không? "Sâu nhỏ, ngươi sẽ không thích sống những ngày như thế. Bởi vậy, nhất định đừng trở thành ma". Nhưng là đại thúc không hiểu, ngoài người ra, tất cả mọi người đều muốn cô thành ma. "Có sư phụ ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi". "Sư phụ tin ngươi sẽ không giết người vô tội, lầm nhập ma đạo".
Nhưng cũng chính người sư phụ đó, người biết rõ bản tính lương thiện của cô hơn ai hết, biết rõ cô bị vu oan, biết rõ cô bị hãm hại mà vẫn trơ mắt đứng nhìn. Lúc nào cũng tâm niệm thà giết cô còn hơn lục giới phải chịu đau khổ. Vậy rốt cục, thực ra ai là ma, ai là tiên?
Những con người ngạo nghễ trên cao được coi là tiên đó lại bụng dạ xấu xa, tìm mọi cách hãm hại kẻ khác, dâm loạn, đáng phỉ nhổ, luôn luôn phỉ báng tình yêu thầy trò là loạn luân, nhẫn tâm giết cô hai lần, giam cô vào băng lao, đánh cô tới mức không ra hình người, dùng khóa ti hồn hai lần nhằm khiến cô không còn một sợ hồn phách nào để tái sinh.
Còn cô, là ma. Nhưng từ đầu tới cuối cô luôn bảo vệ những người tốt, cô có thể phá hủy cột mốc bất cứ lúc nào nhưng cô không hề xuống tay, cô dùng ước nguyện cuối cùng, từ bỏ cơ hội trở thành người để xin Ma thần điều khiển mọi thứ về quỹ đạo bình thường, để phong tỏa đường hầm duy nhất nối giữa ma giới và tiên giới. Chính cô, từ đầu đến cuối mới không hề làm trái lời sư phụ rằng hãy bảo vệ chúng sinh.
Và khi cô buông tay, chấp nhận về với Cửu U, quy y ma giới thì người mới thú nhận tình cảm của mình, thì những con người cao cao tự đại kia mới chấp nhận mối tình thầy trò của Trọng Tử. Cuối cùng nàng cũng được bọn họ chấp nhận rồi ư? Thì ra tình yêu của nàng cũng phải nhờ đến đám người giả nhân giả nghĩa này tác thành sao? Hóa ra sự bố thí của kẻ mạnh luôn hữu dụng hơn vạn lần lời van cầu của kẻ yếu, thì ra tất cả những việc này xảy ra từ đầu đến cuối đều chỉ là một trò cười, thật quá nực cười. Nhưng lúc này, cô gái của chúng ta còn sức, còn lòng tin, còn đủ bao dung tha thứ để chấp nhận không?
Lúc này, Trọng Hoa – Lạc Âm Phàm – vị tiên giả cao nhất tiên môn, có trọng trách bảo vệ chúng sinh, sự phụ – cũng là người yêu cô mới ích kỷ cùng cô hóa thân vào thanh kiếm. Tình yêu bị khóa chặt trong sâu thẳm đáy lòng, rốt cục cũng phá tan gông xiềng của lý trí, bất ngờ bùng nổ. Một nỗi đau xót dâng lên, nỗi hối hận đang xé nát tâm can hắn, trái tim hắn bị xé tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, khiến hắn giờ đây sống không bằng chết.
Hắn rõ ràng rất yêu nàng, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại ép buộc bản thân mình phải đẩy nàng ra xa, hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, chờ đến khi hắn muốn yêu nàng, đến thời khắc muốn được nàng yêu thương nhiều hơn nữa thì nàng đã không bao giờ muốn quay đầu lại nữa.
"Không cần nàng phải tha thứ cho ta, ta chỉ muốn có nàng, ta chỉ muốn được ở bên nàng, luôn giữ nàng bên ta, chỉ cần có nàng bên ta là đủ rồi". Chính vì thế Lạc Âm Phàm mới cùng nàng hóa thành linh hồn trong thanh kiếm. Và may mắn thay, 100 năm sau, Trọng Tử cũng đã tha thứ cho chàng.
Lạc Âm Phàm không để lại cho tôi ấn tượng gì. Tôi không ghét chàng vì gánh nặng bảo vệ chúng sinh trên vai chàng quá nặng và chàng có những nỗi khổ của riêng mình. Còn tình thương thì dĩ nhiên không rồi. Tôi thương một Vạn Kiếp – từ một tiên nhân vì lầm lạc thành ma, rất muốn quay đầu nhưng những con người kia không cho Vạn Kiếp cơ hội. Để chàng luôn phải oằn mình trong day rứt, oán hận và đau khổ để rồi tuẫn kiếm, dùng chút hồn phách còn lại của mình cứu cô bé Trọng Tử ngày xưa.
Tôi thương Tần Kha, chàng yêu Trọng Tử lắm, chàng biến mất để tu luyện để cứu nàng. Vì vậy, chàng luôn là người đến muộn, không thể ở bên Trọng Tử trong những tháng ngày đau thương đó. Tôi thương cho Thiên Chi Tà – Mộ Ngọc. Rốt cục nên hận hay thương cho chàng? Tìm mọi cách hãm hại nàng trong hai kiếp, để rồi khi nàng thành ma, vòng tay ấm áp của chàng lại là chỗ dựa duy nhất để Trọng Tử dựa vào, để nàng có thể ngủ yên và chứng kiến tấm lòng thiện lương của nàng lại hi sinh vì nàng.
Và tôi đặc biệt thích Cửu U – Ma thần. Cửu U có đủ mọi quyền thế để xoay chuyển càn khôn, có thể làm lục giới tuyệt diệt dưới tay mình, thiên hạ tranh giành nhau chẳng qua chỉ là một trò chơi trong tay hắn. Nhưng hắn từ đầu tới cuối không hề làm hại Trọng Tử, thậm chí luôn ngồi đó chờ nàng quay về, luôn ôm nàng vào lòng để nàng có thể ngủ ngon những ngày tối tăm ở Ma giới. Cho tới khi giao vào tay nàng quyền sát sinh lục giới, hắn cũng biết trước kết quả mà vẫn dung túng cho nàng nhường đó. Thậm chí còn tác hợp cho Lạc Âm Phàm và Trọng Tử trong thanh kiếm đó. Tôi tin rằng Cửu U yêu Trọng Tử, nhưng người luôn tôn trọng sự lựa chọn của nàng. Thế mới là yêu chứ.
Đọc xong truyện, tôi không khóc, chỉ thấy truyện rất hay, nó phản ánh đầy đủ những thói xấu, thói đời của mà điển hình là những con người ngạo nghễ đứng đầu tiên môn, những tấm lòng thiện lương và trong trắng như Trọng tử và chỉ tiếc nuối cho Cửu U vì tình yêu của hắn Trọng Tử không bao giờ biết…
(Báo ngoisao.net giới thiệu ngày 29/10/2013)
Sand Rose
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn