Giới thiệu sách Tình Nhân Gã Vệ Sĩ – Tiểu Thuyết Trinh Thám
Tình Nhân Gã Vệ Sĩ – Tiểu Thuyết Trinh Thám:
“Cần vệ sĩ. Cưu biệt kích càng tốt. Dưới 30 tuổi khoẻ mạnh và năng động. Tiền lương đáng kể và chỗ làm đầy tương lai cho người có khả năng. Thư xin việc có kèm lý lịch chi tiết và tình trạng quân dịch. Cần nơi bảo đảm tin cậy.
– Nếu anh thôi chúi mũi trên rờ là cải một chút thì em rót cho ly gin nữa. – Netta nói.
– Không được đâu. Này, em dễ thương lên một chút và rót cho anh ly nữa đi. Dù sao thì đây cũng là rượu của em, nào có ai dám cản trở gì. Em cứ rót, còn không thì đi chỗ khác chơi, để mặc anh suy nghĩ.
Đúng là tôi đang suy nghĩ cật lực! Đang hỏi xem “tiền lương đáng kể và chỗ làm đầy tương lai” là thế nào. Không biết có kẻ nào lại cần mướn vệ sĩ và tại sao lại cần. Cái loại quảng cáo cần người này đăng trên báo chí ở thủ đô London thì cả đời mới thấy một lần. Chà, tiền lương đáng kể và chỗ làm đầy tương lai! Chuyện tương lai thì tôi chẳng cần quan tâm lắm nhưng mà xin thì cũng không nên làm lơ.
Bây giờ ngồi nghĩ lại, chuyện kiếm tiền thật là mệt ứ hơi. Hình như suốt cả đời không lúc nào tôi không phải loay hoay về tiền. Cứ có được đồng nào thì nó lại tuột khỏi tay tôi rất nhanh như là bước chảy qua lưới vợt bắt bướm vậy.
Mới tháng trước đây tôi kiếm được hai trăm bản. Thắng trong một cuộc đánh cá trăm ăn một nhắm vào một con nghẽo mõm trắng làm đảo lộn trường đua vì đã bức phá về đích trong khi cả bầy còn liệt chân đứng tại chỗ. Tuy nhiên đó là chuyện ba mươi ngày trước, xưa quá rồi. Bây giờ thì tôi chỉ còn cách biết ngày húp cháo thí với năm bảng, vài đồng xu và tấm thân cường tráng cùng đôi cánh tay rắn chắc của mình thôi. Trời ơi, chỉ có ba mươi ngày! Vậy là mỗi ngày tôi tung hê gần sáu bảng! Hơi “ít” đấy! Tuy nhiên xài sáu bảng một ngày cũng đáng đồng tiền bát gạo. Không nên tiếc một chút nào. Đâu có phải lúc nào ta cũng được làm vua? Có tiền thì tiêu cho đã, mà tôi thì yếu về mặt nhịn tiêu tiền. Từ lúc rời quân ngũ, cuộc sống của tôi cứ thăng trầm theo cái điệu nước thuỷ triều lên xuống đều đều không dứt. Đến ngày mốt, túi tôi lại trống rỗng lần nữa. Tôi không nói gì về chuyện này với Netta cả. Dù sao thì cô ta cũng biết ngay. Netta đánh hơi mấy chuyện này tài tình lắm và tôi biết cô ta sẽ làm gì rồi. Rất giản dị: Cô ta lấy xắc tay ra trút hết lên đầu gối, quyển sổ chi phiếu và đủ thứ trong đó không chừa thứ gì.
Trong đời, tôi từng làm nhiều điều không tốt đẹp gì lắm nhưng chẳng bao giờ tôi ăn bám váy đàn bà. Cả đến lúc này tôi cũng chưa có ý định như thế. Điều tôi bực mình với Netta là cô ta cứ muốn nuôi tôi. Với bộ óc như óc chim sẻ, cô ta cứ nghĩ rằng nếu tôi phụ thuộc vào cô thì tôi sẽ bớt lăng nhăng hơn. Mỗi lần tôi mang tiền nhiều về là cô thức trắng đêm vì lo lắng. Cô cứ tưởng là tôi sắp cho cô ta de. Cái đầu đó không bao giờ chịu hiểu rằng tôi càng có ít tiền thì cô càng có ít hy vọng được thấy tôi lảng vảng trong nhà này.
Khi có chuyện bất hoà xảy ra, cô nghĩ rằng cứ trải giường chiếu ra là mọi sự sẽ êm xuôi hết.
Tôi về sống ở nhà cô đã ba tháng rồi. Như thế có nghĩa là đã thừa đến hai tháng ba mươi ngày. Còn điều tệ hại này nữa: cô ta ngủ nghiến răng quá chừng. Bạn nào từng ngủ chung với một cô gái như thế xin cho biết ý kiến xem sao………”
Mời bạn đón đọc.