a chỉ biết rằng khi tình yêu kết thúc rồi mà còn đó những xúc cảm, nỗi nhớ xếp thành dãy, những kỷ niệm mà năm tháng cũng khó lòng xóa hết. Đó mới đích thực là tình yêu, là cung bậc cảm xúc đặc biệt nhất và cũng day dứt nhất.
Tình yêu, sao mong manh thế?
Nỗi nhớ, xếp thành hàng… thành hàng
Để cho tình cảm lang thang nơi chốn
Để biết rằng tình yêu khi đến không bóng
Khi đi, không tên…
Để lạnh lùng đánh mất.
Hắn đi rồi để lại mình mình… Hắn không biết sau hắn có rất nhiều người đến nhưng chỉ mỗi hắn là mình không thể quên được. Hắn biến thành "Người yêu cũ" từ lúc nào mà mình không hay.
Đọc xong: "Tin nhắn cho người yêu cũ", mình thở khe khẽ, hắn không giống chàng trai trong truyện. Hắn vẫn hân hoan khi nhận được tin nhắn hay bất cứ thông báo nào của mình. Thật may, thật may khi mình chưa từng bao giờ nhận được dòng chữ "Who are you?" (Bạn là ai?) từ hắn, kể từ ngày hắn đi. Thật may là hắn vẫn nhớ số của mình.
Tự dưng mình buồn, tự dưng thấy thương cảm cho số phận cô gái trong câu chuyện.
Thầm ước ao
Có ai nắm tay mình.
Trước khi yêu hắn, mình là người chúa ghét nhắn tin SMS, vì thế mình chỉ nhận tin SMS mà ít khi reply lại cho hắn. Hắn trách mình vô tâm, hắn thường bảo: "Lan thật là… nam tính". Rồi từ khi yêu, mình dần dần thích nghi với những tin nhắn kiểu như:
"Đêm qua em ngủ có ngon không?", "Có mơ về anh nhiều không đấy?"… Chỉ có khác là hắn thay tên hắn và tên mình vào trong mỗi mẩu tin. Rồi cũng đến lúc mình thích nhắn tin SMS, nhắn tin cũng mùi mẫn như ai, để cho hắn thấy… thích.
Mấy hôm nay, trời vừa mưa vừa lạnh, mình cũng gửi SMS hỏi thăm hắn, bởi nơi ấy lạnh hơn Hà Nội của mình rất nhiều. Thật may, hắn reply: "Mặc ấm chứ, ai phong phanh như Lan, cố mà tìm chăn 37 độ nhé, nếu không Ngọc bỏ học về sưởi ấm cho Lan", rồi hắn cười và bên này mình cũng mỉm cười.
"Một ngày nào đó em sẽ làm cô dâu khoác trên mình chiếc váy cưới trắng thật lộng lẫy và chú rể sẽ trao nhẫn vào tay em – nhưng người đó sẽ không phải là anh.
Anh sẽ nắm tay một cô gái khác, anh sẽ vuốt tóc một cô gái khác, dịu dàng hơn với em ngày xưa, còn em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa nhưng em sẽ đi đưa áo mưa cho một người đàn ông khác.
Đường phố đông người chẳng ai biết em từng cùng anh đi qua đó, nên em mặc sức lướt qua và có thể chúng ta đi lướt qua nhau mà không biết?
Em sẽ xây một mái ấm, sẽ nấu những bữa cơm thật ngon, một ngôi nhà ấm cúng với người em yêu hơn cả. Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu. Trong bức tranh tô màu cuộc sống của em sẽ chẳng có khuôn mặt anh.
Em từng nghĩ anh là người duy nhất. Nhưng em nhận ra cuộc đời đâu phải cổ tích. Cuộc đời như những bản tình ca dịu dàng, thiết tha, say mê như chưa hề cũ nhưng chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại – Như chính anh không phải điệp khúc của đời em.
Rồi sẽ có một chàng trai yêu em nhất, bước vào và đủ sức làm ấm cả con tim lạnh giá của em, đủ sức thắp bừng lên ngọn lửa niềm tin trong trái tim em.
Và lúc đó, em sẽ nói lời cảm ơn anh vì đã đánh mất em để chàng trai khác nhận ra em là tình yêu. Để em được biết thế nào là ấm áp, là tình yêu cuộc đời mình và xiết chặt của vòng tay"…
Mong rằng hắn sẽ hiểu ý mình "Hãy giữ Lan lại bên Ngọc, đừng để ai đó có Lan ngoài Ngọc".
Hy vọng cầu nối này sẽ "buộc mình với hắn", hy vọng là vậy. Sau lần này, mình biết mình và Hắn sẽ trân trọng hiện tại và không để ai đó làm quá khứ của ai, mình cũng quyết tâm không để người mình yêu ở thời quá khứ.
Small Rose
(Cuốn sách của tôi)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn