Giới thiệu sách Tháng Năm Biết Nói (Tiểu Thuyết)
“- Phàn ơi, Phàn lớn tuổi hơn mình những ba cái tết. Phàn thấy đời người có lâu không? Các già thường nói đời người ta có thể làm được nhiều việc và cũng chẳng làm được gì cả, thế là thế nào nhỉ? – Hoàng thủ thỉ hỏi thằng bạn lớn hơn cậu ta ba tuổi trong một đêm đông lạnh cóng. Nhưng cái chăn bông cũ cũng đủ sức ấm cho cả hai đứa.
– Sao mày ôm tao chặt thế? Cái thằng cứ mỗi lần hỏi cái già thì ôm chặt! Mày hỏi những điều mà chúng ta chưa hề biết Hoàng ạ! Tao đã nói với mày mãi rồi… Nhưng sao mày cứ hay hỏi thế? – Phàn lúng túng trả lời…
– Phàn biết hơn mình chứ!
– Những chuyện mắc mồi câu cá, chuyện đi rừng, bảy thú… mình được làm rồi thì mới biết, còn đời người thì mình chịu thôi!
– Một năm có dài không nhỉ? – Hoàng lại hỏi.
– Dài hay không thì mày biết đấy! Từ tết này đến tết nọ, hai cái tết ở hai đầu gọi một năm. – Phàn nói rõ ràng.
– Một đời người sống được bao nhiêu cái tết vậy?
– Nó còn tuỳ chứ…
– Mẹ Hoàng bắt Hoàng lấy vợ nay mai! Hoàng không muốn lấy, nhưng mẹ bắt, Phàn bảo Hoàng phải làm sao? Ồ… mà lấy vợ nghĩa là gì nhỉ? Sao lại phải lấy vợ nhỉ? Mà sao lấy vợ nhất thiết phải lấy con gái, lấy những thằng con trai thân thiết với nhau ấy tốt biết bao, cùng ăn cùng làm, vui biết bao nhiêu à? Hoàng nói giọng thật thà đến ngọt ngào, Phàn bỗng cười rung cả giường:
– Mày thật là cái đồ củi thanh chẳng biết đằng gốc, đằng ngọn!
– Mình không biết mình mới hỏi chứ! – Hoàng thật thà nói dứt khoát.
– Nói vậy thôi! Mày là thằng trẻ con thông minh bằng người lớn đấy! Các người già trong bản mình thường chẳng nói thế là gì! Tao chỉ biết hơn mày việc vặt hàng ngày thôi…
– Phàn nói thế! Các người già nói để cười chê mình đấy!
– Mày lại là đồ con cua, chẳng biết đằng đầu đằng cuối rồi! – Phàn nói và cười, cho câu nói nhẹ bớt đi.
– Phàn bảo mình là thanh củi bổ, hay con cua chẳng biết đằng đầu đuôi gì cũng được, nhưng Phàn hãy cho mình một vài câu nói làm ngón tay chỏ của đời người đi!…
– Lại đời người! Ngủ đi, không thì mẹ mày mắng cho đấy! Khuya rồi. Hoàng im lặng, nhưng cậu ta không ngủ, Phàn cũng chẳng ngủ nhưng chẳng đứa nào há miệng cả. Vì, mỗi lần Hoàng hỏi chuyện Phàn đời con người thì Phàn cũng phải nghĩ. Nghĩ chẳng được gì thì hai đứa ôm nhau ngủ.
Hoàng nghĩ dài, nghĩ nhiều, căng thẳng, nhưng những đường ý nghĩ cứ mát như dòng sông trong vắt đang tuôn chảy ầm ào. Hoàng nghĩ bộn bề, căng thẳng những ý nghĩ trẻ con chồng chéo lên nhau, réo sôi nhưng con thác Chính Thoong…”
Mời bạn đón đọc.