Giới thiệu sách Tây Du Ký – Thu Nhận Đồ Đệ
…Sói ôm chiếc mũ chạy đến một nơi tối om, không có đèn điện mà chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo.
Nó thận trọng đặt cái mũ xuống một gốc cây và cũng bắt chước đọc thần chú như một ảo thuật gia thực thụ. Rất điệu nghệ, Sói giật tung tấm khăn ra.
Nó sung sướng nhìn thấy đôi tai Thỏ…
Giọng nói của Sói mới nhẹ nhàng làm sao:
– Mời em ra cho! – Sói vừa nói vừa nắm lấy tai Thỏ lôi lên. Nhưng khổ nỗi lúc này không phải là tai Thỏ nữa mà là hai dải đăng-ten dài vô tận.
Sói kéo mãi, kéo mãi mà vẫn không hết.
Hai dải đăng-ten đã chất thành đống dưới chân Sói mà chẳng thấy Thỏ đâu cả. Sói tức tối lắm.
– Hừm! Hừm!
Tức giận, Sói ném cái mũ đi thật xa cho khuất mắt. Thế nhưng không hiểu sao cái mũ như một chiếc boomerang cứ quay lại chụp lên đầu Sói.
Dường như nó không muốn rời Sói lấy nửa bước.
Sói điên tiết, túm lấy cái mũ ném xuống đất rồi dồn hết sức lực đưa chân dạp mạnh lên.
– Bục!
Cái mũ bị rách toạc ra.
Một đám khói bốc lên. Sói bị nhuộm đen cả người, chỉ còn đôi mắt hiện ra sáng rực, ánh lên sự hằn học, tức giận.
Sói vung tay múa chân gào lớn:
– Này, Thỏ! Hãy Đợi Đấy!
…
Mời bạn đón đọc.