Giới thiệu sách Tấm Gương Ma Quỷ – Truyện Kinh Dị
“…- Nó đã cướp cháu ngoại của tôi.
– Nó nào? – Cha Lucas bỏ kiếng ra và hỏi, vì chưa hiểu rõ ông Capelli muốn nói gì.
– Nó là tấm gương. Tấm gương đã cướp cháu của tôi, đã đưa cháu đi mất. Bây giờ, cháu đang ở trong đó.
Cha Lucas nhìn Martin như yêu cầu chàng xác nhận và nói cho cha biết ông Capelli có tỉnh trí hay không, hay ông đang bị cơn lên máu chăng? Vả lại trời cũng nóng nực; rồi lại cái khia huyết đàn ông vào tuổi đó. Nhưng Martin gật đầu xác nhận sự thật.
Chàng nói:
– Đúng là khó tin, chúng tôi biết thế. Nhưng đây không phải là tấm gương thông thường, quả không phải! Có thể nói đó là một lối đi đưa ta sang thế giới bên kia.
– Thế giới bên kia? – Cha Lucas nhắc lại, vẫn còn bàng hoàng.
– Bên ấy vần là cảnh Hollywood – Martin nói. – Nhưng là một Hollywood đảo ngược. Những hình ảnh hiện lê trong gương này không phải bao giờ cũng y hệt như người và đồ vật trong cõi thực ở trước gương. Hẳn cha đã đọ cuốn Bên Kia Tấm Gương của Lewis Carroll rồi chứ?
– Ồ, đọc rồi – Cha Lucas nói, nhưng vẫn ngỡ ngàng.
– Vậy truyện ấy cho cha một ý niệm về sự việc xảy ra ở đây. Tấm gương ở đây cũng y hệt như thế. Một khi cha bước vào cái phòng khách ở trong gương thì toàn bộ cõi trần này đều đảo ngược hẳn.
Rồi, không nhìn Boofuls, Martin tiếp:
– Tôi biết chính xác là sau khi chết, nước người có thể còn tiếp tục sống trong tấm gương này.
– Biết chính xác à? – Cha Lucas hỏi.
Martin gật đầu.
Trong một lúc lâu, sự im lặng trĩu nặng, làm mọi người bối rối. Boofuls xem truyền hình, không chút băn khoăn về sự có mặt cha Lucas ở đây. Vẫn ngồi trong ghế, cha cau mày, mắt nhìn xuống sàn, cố tìm câu đáp xứng hợp. Cha quen ông Capelli nhiều năm rồi, biết ông là người chân thành, tự mãn, nóng tính, nhưng không ở bao giờ nói điều nghịch lý hoặc dối trá.
Cha Lucas mới gặp Martin lần đầu, nhưng theo cha thì Martin không có vẻ kiêu căng, phô trương hoặc có tính thích đùa cợt.
Cha nói:
– Xin anh thứ lỗi cho, nhưng tôi không biết chắc là anh đang mong đợi ở tôi điều gì, và dù có biết chăng nữa thì tôi cũng không hiểu rõ tại sao anh cần đến tôi.
Rồi đứng dậy, lại bên tấm gương, cha tiếp:
– Anh muốn cho tôi tin rằng có những người ra vào trong gương này được?
– Đôi khi, chứ không phải luôn luôn – Martin nói.
Cha Lucas cong ngón trỏ lại và gõ nhẹ lên mặt gương.
– Có vẻ chắc chắn lắm mà. Có gì phía sau gương?
– Bức tường nhà.
Cha Lucas phả hơi lên mặt gương, rồi lấy cánh áo vest để lau:
– Anh nói người ta có thể vào trong gương… vậy, bên kia phòng khách đó, các sự vật hoàn toàn khác thế giới thực tại này sao?
Ông Capelli nói xen vào:
– Vâng, chúng tôi đã thấy một trái banh. Một trái bóng con nít, ở đây nó xanh dương, mà trong gương là trái banh quần vợt màu xám.
Ông nuốt nước bọt và thêm:
– Tôi đã thấy cháu Emilio trong gương, cháu ruột của tôi, thế mà ở đây có… (Ông đưa tay về phía Boofuls rồi bỏ thõng xuống).
Ở đây lại có cậu này.
Với vẻ bất ổn, ông Capelli lau hai lòng bàn tay ướt lên quần Cha Lucas lại phía Boofuls, ngồi xổm bên cậu bé và nhìn cậu qua cặp kiếng trông tựa hai mành ảnh truyền hình tí hon, như thể cha là y sĩ và Boofuls là bệnh nhân mắc chứng quai bị. Boofuls vẫn xem truyền hình, hoàn toàn không để ý đến cha Lucas…”
Mời bạn đón đọc.