Giới thiệu sách Tác Phẩm Chọn Lọc – Nguyên Ngọc – Văn Chương Một Thời Để Nhớ
Nguyên Ngọc: Tác Phẩm Chọn Lọc – Văn Chương Một Thời Để Nhớ:
“Lên khỏi dốc Phó Lương, chị Mỹ dừng lại. Chị đưa tay chỉ cho tôi một cánh nương lởm chởm đá tai mèo ở lưng chừng sườn núi còn vướng đầy sương. Chị nói, tôi ngạc nhiên, nghe giọng chị như có hơi run run:
– Anh Ngọc trông kìa, thế mà hoa thuốc phiện đã nở rồi!
Hoa thuốc phiện đã nở rồi thật. Các bạn đã thấy hoa thuốc phiện nở trên những nương đá bao giờ chưa? Thật là đẹp! Thoạt đầu là một đoá hoa trắng, trong sáng và trinh bạch, nở một mình giữa đám thuốc phiện còn xanh. Rồi lốm đốm những hoa trắng nở đây đó, rồi thì đột ngột, bừng nở một bông hoa tím quyến rũ, lẳng lơ và yếu đuối lạ lùng. Gần đài hoa, màu tím sẫm lại như ướt. Gió thổi bạt cánh hoa mong manh. Trời ấm lên một chút. Thế là mùa hè đã bắt đầu. Tôi bảo:
– Ờ, mà hoa thuốc phiện nở rồi nhỉ, nhanh thật!
Tôi bồng thấy đôi mắt chị Mỹ long lanh. Chị lại nói với tôi, vẫn giọng run run ấy, người nữ cán bộ Mèo đó vẫn thế, chị nói chuyện với ta nhưng ta vẫn tưởng như chị đang tự nói với mình, như chị đang tự trả lời những suy nghĩ nào đó dồn lên trong lòng chị. Chị bảo:
– Anh Ngọc ạ, đây là mùa hoa thuốc phiện cối cùng của vùng tôi đấy. Đến hè sang năm thì chỗ này đã trắng cờ ngô rồi!
Chúng tôi lại đi, bây giờ chị lại càng đi nhanh hơn, hai bắp chân như hai con chim, ức rất trắng, nhảy nhót trong cỏ sương dày của đường núi. Hai bên đường lác đác đã có những hoa thuốc phiện màu tím nhạt, màu hồng, màu đỏ thẳm, màu vàng, và màu gì đó nữa, gần như là xanh. Chị Mỹ lại nói, tôi không nhận ra được tiếng nói của chị nữa vì giọng nói bỗng có chen rất nhiều những tiếng vui pháp phới, nhảy nhót và lời nói thì hoạt bát, trau chuốt hẳn đi…”.
Mục Lục:
Đất nước đứng lên
Rừng xà nu
Rẻo cao
Mùa hoa thuốc phiện cuối cùng
Người dũng sĩ dưới chân núi ChưPông
Mùa xuân hoa trắng
Dũng cảm
Pồn
Đứa con
Em gái tôi
Kỷ niệm Tây Nguyên
Mạch nước ngầm.
Mời bạn đón đọc.