Giới thiệu sách Sói Biển – Tái bản 12/03/2003
… Nhiều người đã đến trước chúng tôi trong đảo Thiện Ý. Khá xa trên bãi biển của vịnh thứ hai, cạnh vịnh của chúng tôi, chúng tôi đã gặp một xác xuồng. Đó là một chiếc xuồng săn hải cẩu, dễ dàng nhận ra nơi những rẽ sườn có chữ ghi màu trắng: Gazzette số 2.
Nó phải ở đó từ lâu. Cát đã lên đến phân nửa sườn, tất cả đã hư hỏng. Ở phía sau, tôi phát hiện một câu súng săn cũ bị gỉ sét gậm nhấm và một con dao của thủy thủ, hoàn toàn bị mối ăn mòn.
Như vậy họ đã ra đi!
Câu nói đùa có một vị cay đắng.
Nhưng khi tôi quan sát bãi biển, tôi khám phá ra một chuyện rùng rợn. Những bộ xương trắng chứng minh rằng những người trên chiếc xuồng đó đã không trở ra biển. Tôi muốn tránh cho Maud cảnh tượng bệnh hoạn đó và mời cô chóng trở lại xuồng. Chúng tôi còn mặt Tây Bắc, mặt ít dốc đứng nhất chưa khám phá. Trước lúc đêm xuống một chút, việc du lịch vòng quanh của chúng tôi đã được khép lại.
… Mặc dù cô hết sức cố gắng không để lộ, cô phải chịu khuất phục sự chán nản. Trong khi tôi đốt một đống lửa thứ hai, tôi nghe cô nức nở khóc, dưới những cái chăn. Tôi làm hết khả năng của mình để cô lấy lại tinh thần và nhóm được một chút vui vẻ trong đôi mắt buồn của cô.
Càng suy nghĩ, tôi càng thấy hoàn cảnh không được phấn khởi lắm. Và tôi nghĩ đến con người mong manh mà tôi phải có bổn phận chăm sóc.
Tôi chưa bao giờ bị đặt trước một trách nhiệm như thế.
Sói Larsen đã không lầm: không có cha tôi, tôi chẳng là gì cả. Tôi đã để cho các nhà kinh doanh lo cho tiền bạc của mình. Rồi, tôi đã thực hiện những bước chân đàn ông đầu tiên của mình trên tàu Con Ma. Và lần đầu tiên trong đời tôi phải gánh vác những trách nhiệm mới, cưu mang một phụ nữ, duy nhất trên đời mà tôi yêu…
Trích trong Sói Biển của Jack London.