Giới thiệu sách Ma Kiếm Thư Sinh (Trọn Bộ 6 Tập)
“…- Tiểu tử! Sao mãi bây giờ ngươi mới lên tới?
Lý Tam Lang cả kinh, vội quay đầu nhìn về phía có tiếng nói đó, mới trông thấy một ông già râu tóc bạc phơ, đang nằm trên tảng đá lớn, ở chỗ cách mình không xa, đột nhiên ngồi dậy mà lên tiếng hỏi.
Lạ thật vừa rồi lúc mới lên, rõ ràng chàng trông thấy trên tảng đá không có một bóng người nào hết, tại sao bây giờ lại có ông già ngồi trên đó? Tuy thắc mắc nhưng thấy đối phương không có ác ý gì liền chắc tay chào và hỏi lại:
– Vãn bối Lý Tam Lang, vừa rồi được lão trượng định chỉ giáo gì thế?
Ông già râu bạc tít mắt lại, ngắm nhìn chàng một hồi, rồi kêu lên “hừ” một tiếng mới hỏi chàng rằng:
– Cậu có phải là môn hạ của Từ Công Đức không?
Lý Tam Lang hơi chần chừ giây lát rồi đáp:
– Thưa lão tiền bối, Thanh Tinịh sư gia là thụ nghiệp của ân sinh đấy ạ!
Ông già râu bạc có vẻ nóng lòng sốt ruột vội hỏi tiếp:
– Cậu có phải là môn hạ của phái Không Động không?
– Điều này vãn bối không được rõ, chỉ thấy Thanh Tịnh sư gia nói võ công của ta thuộc phái Kông Động đấy thôi!
Ông già nhìn chàng một hồi, tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi tiếp:
– Thế ra cậu chưa chính thức nhập môn đấy! Hừ! Nhân phẩm của cậu cũng khá lắm! Hôm nay, cậu được gặp già ở nơi đây kể ra duyên phúc của cậu cũng khá lớn đấy.
Lý Tam Lang không hiểu ông già dụ mình lên trên này mục đích gì. Bỗng thấy ông ta tựa như lẩm bẩm nên nhất thiết chàng không biết trả lời như thế nào cho phải.
Ông già thấy Lý Tam Lang cứ đứng ngẩn ngơ ra, không cử động gì cả, liền giận dữ nói tiếp:
– Này cậu bé kia, có phải đến ngày mốt cậu sẽ đấu với Trịnh Kim Ba phải không? Nhưng với tài ba của cậu như thế này thì chỉ đủ sức giết chó thôi, chứ thắng sao nổi được tên ấy!
Lý Tam Lang thấy ông già nói như vậy thắc mắc vô cùng, chàng nghĩ thầm:
“Cái gì Trịnh Kim Ba? Ta có bảo sẽ đấu với Trịnh Kim Ba bao giờ đâu? Hay là ông già định đùa giỡn với ta chăng?”.
Chàng còn đang ngơ ngác suy nghĩ thì ông lại nói tiếp:
– Cậu bé này ngu ngốc thực, có lẽ cậu là người ngốc nhất trong thiên hạ cũng nên! Có dịp may như thế này mà ngươi không yêu cầu ta dạy bảo cho đôi ba miếng vỏ? Hơn nữa, với sức của một mình Châu Nhi cũng chống đỡ không nổi mười con chó dại ấy, huống hồ lại còn thêm Trịnh Kim Ba nữa.
Hình như ông già càng nói càng tức giận, ông nói đã bắt đầu có vẻ quát tháo, nhưng ông ta có thái độ như thế lại càng khiến Lý Tam Lang phải thắc mắc thêm.
Ông già bỗng trợn trừng mắt lên nhìn thẳng vào chàng, thấy con người của ông ta rất sắc bén, khiến chàng không dám nhìn ông ta nữa, vội cúi đầu xuống đất. Lý Tam Lang thấy vậy liền giật mình kinh hãi, Chàng lại thấy ông già râu bạc lắc đầu và nói tiếp:
– Lại đây! Mau đi bẻ cành thông để ta dạy cho cậu một thế kiếm pháp!
Lúc này chàng đã nghe thấy rõ rồi, thì ra ông già nói đi nói lại mãi, rút cuộc là muốn dạy cho mình một thế kiếp pháp. Nhưng chàng nhận thấy võ học của thiên hạ bất cứ của môn phái nào, dầu tinh xảo đến đâu cũng không thể chỉ có một thế như vậy? Vì thế chàng lại càng hoài nghi thêm…
– Sao? Bẻ một cành cây cho người trên mà không được ư? Hay là cậu không muốn làm việc ấy? Nếu không phải như vậy thì mau chạy đi bẻ một cành cây cho già đi.
Thấy ông già lại thúc giục lần nữa, bất đắc dĩ Lý Tam Lang đành phải nghe lời mà chạy đi bẻ một cành thông dài chừng hai thước mang lại cho ông. Ông già cầm lấy cành thông, trợn mắt lên nhìn Lý Tam Lang rồi nói tiếp:
– “Càn Khôn Nhất Kiếm” thiên hạ vô địch, cậu phải để ý mà học hỏi và chăm chỉ luyện tập mới được.
Nói xong, ông giơ cành thông lên trên cao rồi từ từ đẩy ra, miệng nói tiếp:
– Cậu hãy coi này, thế kiếm pháp này có chín thức biến hoá tất cả, mỗi lần biến hoá thế nào, cậu phải nhớ cho thật kỹ. Như vậy oai lực của thế kiếm này mới phát huy được…”
Mời bạn đón đọc.