Giới thiệu sách Lý Văn Sâm – Cỏ Mọn Hoa Hèn
“Ở đây cỏ mọn, hoa hèn:
Cỏ tràn ngõ dịu, hoa chen lối lành!
Đừng mơ một mái đoản đình
Chẳng ai say rượu lâm hành ở đây! (Hoàng Tấn)
…
Nàng ngồi nghe đợi ý kiến của Thuần về sự ra đi của mình, nhưng Thuần làm thinh. Ý chừng thuần chưa hết ngạc nhiên. Chỉ nghe tiếng bà Cả nói tiếp, giọng thấp hơn:
– … Nhà nghèo!
Rồi im lặng. Nga tưởng chừng như bóng nắng vàng vọt bên ngoài sẽ tái lại. Gió reo buồn buồn. Ngoại cảnh cũng ảnh hưởng nỗi buồn biệt ly của lòng Nga, lòng Thuần.
Tiếng nói của Thuần nghe nhẹ hơn lúc đầu:
– Vậy mà không nghe cô Nga “nói gì” với tôi hết. Không ngờ cô Nga và tôi lại phải xa làng này cùng một lúc. Ngày mai… ngày kia mưa, gió sẽ về, lạnh bao nhiêu!
Nga không cầm được lòng mình nữa. Nàng mang bộ mặt đầy nước mắt, từ nhà dưới chạy lên, tức tưởi nói với Thuần:
– Thuần ơi! Em chưa kịp nói với anh mà! Còn một đêm nay nữa. Lạy trời xin cho chúng tôi một đêm trăng để nhớ những ngày qua!…
Rồi quay về phía bà Cả, Nga thưa:
– Xin má cho phép con được gặp gỡ anh Thuần một lần cuối cùng, trong đêm nay… Xin má rộng lòng hiểu giùm cảnh ngộ đau đớn của chúng con.
Bà Cả úp mặt vào vạt áo, nghẹn ngào:
– Chớ tao có “hẹp lượng” với bây bao giờ.
Thuần nghe như có cả một sự đổ vỡ to lớn trong tâm hồn niên thiếu của mình…”.
Mời bạn đón đọc.