Giới thiệu sách Long Thành Kiếm (Trọn Bộ 2 Tập)
“… – Trong Kim Bích Cung của ngươi, kẻ nào đã dám mạo danh lão phu, làm thương tổn đến thanh danh lão phu? Bảo y đến đây gặp lão phu.
Vân Dật Long cười khẩy:
– Tôn giá tự hiểu lấy, trên cầu của Huyết manh Bầnh Tâm Trần không hề có độc, giới võ lâm ai ai cũng biết.
Huyết si Lôi Mãnh nghe nói mắt liền bừng sát cơ, vỗ vào đùi đánh bốp quát:
– Bành lão nhi không bao giờ dùng độc, ngươi quả đúng không phải là Huyết Manh, ta phanh thây ngươi…
Vân Dật Long thoáng biến sắc, ngoảnh lại trầm giọng quát:
– Lôi Mãnh có chịu nghe lời dặn bảo của Vân mỗ hay không?
Tuy nói lời của chàng lạnh lùng, song ánh mắt lại lộ vẻ lo âu không sao che giấu được.
Huyết si Lôi Mãnh vừa chạm vào ánh mắt Vân Dật Long, sát cơ trong mắt dần tan biến, gượng cười nói:
– Tiểu cung thủ, Lôi Mãnh xin tuân lệnh!
Lão nhân tóc bạc cười mỉa mai:
– Hứ! Can đảm lắm!
Vân Dật Long bỗng ngoảnh lại, cười khẩy nói:
– Trong mình tôn giá hằn là có thuốc giải?
– Không sai, trong mình lão phu quả có thuốc giải, nhưng theo lão phu nhớ thì xưa đến nay chưa một ai được lão phu ân huệ ban cho thuốc giải cả.
Vân Dật Long đanh giọng:
– Vân Dật Long này ngoại lệ.
Lão nhân tóc bạc cũng đanh giọng:
– Dưới tay Huyết manh Bành Tâm Trần này chưa từng một ai ngoại lệ cả.
Vân Dật Long mặt càng tăng sát cơ, liền buông tiếng cười dài sắc lạnh rồi nói:
– Huyết manh Bành Tâm Trần tuy chỉ là thủ hạ của Vân mỗ, song tôn giá cũng chưa xứng đáng dùng danh hiệu của y, phen này Vân mỗ phải cho lão biết có người ngoại lệ hay không.
Đoạn liền song chưởng dựng đứng, chớp nhoáng đã xoay thành vòng tròn đỏ, nhưng lại không tấn công.
Vòng đỏ xuất hiện, lão nhân tóc bạc lập tức lướt lùi chéo sang phải ba thước, giơ xích cương trượng lên chuẩn bị hoàn kích.
Vân Dật Long cười khẩy:
– Huyết manh Bành Tâm Trần mắt mù không thấy cảnh vật, song chưởng của Vân mỗ chỉ hiện màu chứ không có tiếng động, tôn giá thoái lui như vậy chẳng hay đã dựa vào cảm giác nào vậy?
Hai mươi mấy gã đại hán đi theo lão nhân tóc bạc nghe nói đều nhơn nhác nhìn nhau, thì ra ngay chính họ cũng ngỡ lão nhân tóc bạc thật sự là Huyết manh Bành Tâm Trần.
Lão nhân tóc bạc biết mình đã thất thố, không sao biện hộ được nữa, chỉ còn cách là hạ sát Vân Dật Long tại chỗ, bèn buông tiếng quát vang, vung xích cương trượng điểm thẳng vào ngức Vân Dật Long, nhanh và hung mãnh khôn tả.
Ba quả cầu gai tẩm độc theo làn sóng trượng thoạt rụt về thoạt tung ra, hoặc thành hình tam giác, một trước hai sau hoặc thành một đường thẳng, linh ảo khôn lường, thật khó thể phòng bị.
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, trong nhất thời không sao quá giải được. Chàng chẳng ngại gì xích cương trượng, song ba quả cầu gai có tẩm kỳ độc thì khó nắm bắt được, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị trúng độc ngay.
Chàng bèn hít vào một hơi chân khí, lướt chéo ra xa một trượng, sang bên phải lão nhân tóc bạc, vung chưởng công vào mạn sườn đối phương.
Lão nhân tóc bạc võ công thật cao cường, ngọn xích cương trượng lập tức cuốn lên như gió xoáy, đón lấy ba chưởng của Vân Dật Long, ba quả cầu gai một trước hai sau bay vào bàn tay phóng trưởng của chàng, mũi trưởng đâm thẳng tới, điểm vào lòng bàn tay Vân Dật Long.
Vân Dật Long không dám chạm tay vào cầu gai, đành thu chưởng về và lại lùi ra xa.
Hai mươi mấy gã đại hán gn của Nam Thiên Môn thấy vậy đều lộ vẻ đắc ý, tiếng hoan hô cổ vũ vang rền, ngoại trừ Huyết si Lôi Mãnh, người của Vân Liễu Bảo thảy đều trán đẫm mồ hôi, ra chiều hết sức căng thẳng, Sở Mộng Bình thì càng kinh hãi đến mặt hoa tái ngắt.
Trong chớp mắt Vân Dật Long đã liên tiếp né tránh bốn chiêu, mày kiếm chau mặt như vẫn còn đang nghĩ cách phá giải, xích cương trượng của lão nhân tóc bạc mỗi lúc càng thêm dồn dập, chặt kín tựa như thiên lạ điạ võng.
Đôi mày kiếm của Vân Dật Long giãn dần, song chàng chưa có dấu hiệu tân chiêu, mặt chàng vẫn lạnh lùng và bình thản.
Lão nhân tóc bạc liên tiếp tấn công mười mấy chiêu, mặc dù chưa gây được mảy may tổn thương cho Vân Dật Long, nhưng lòng tin đã gia tăng rất nhiều.
Lão xiết chặt xích cương trưởng trong tay, liên tiếp tung ra mười hai trượng, vây chặt lấy Vân Dật Long, cười khẩy nói:
– Nhãi con, lão phu so với Huyết Manh giả hiệu trong Kim Bích Cung của ngươi thế nào?
Vân Dật Long nhanh nhẹn lướt chéo ra xa hơn trượng, lạnh lùng nói;
– Chiêu thức của các hạ tuy hoàn toàn phỏng theo Huyết Manh, nhưng hãy còn kém ông ấy xa lắm.
Lão nhân tóc bạc cười khẩy:
– Giá mà những lời ấy xuất phát từ miệng của Kim Bích Cung chủ hổ trăm năm về trước thì không ai nghi ngờ, còn miệng ngươi thốt ra, hắc hắc, nhiều chẳng ai tán đồng với ngươi đâu.
Dứt lời lại tung ra mười mấy trượng nữa.
Vân Dật Long bỗng nhướng mày, mắt rực vẻ sắc lạnh, cười khẩy nói:
– Chỉ e các hạ kiếp này không thấy được người trong võ lâm tin nơi Vân Dật Long này nữa đâu, trừ phi các hạ tự nguyện trao ra thuốc giải.
Huyết si Lôi Mãnh từ nãy giờ chẳng thể nào hiểu nổi với cá tính kiêu ngạo và rắn rỏi, cùng với võ công chấn sơn động nhạo của Vân Dật Long, vì sao lại cứ tránh né mà không phản động, giờ nghe nói mới vỡ lẽ, chơm chớp mắt xúc động nói:
– Tiểu cung chủ, một mạng đổi một mạng, Lôi Mãnh thấy cũng chẳng có gì thiệt thòi. Vả lại mỗ cũng chưa chắc sẽ chết tại đây, hạ thủ đi!
Giọng nói lão hết sức hào phóng và kiên định.
Lão nhân tóc bạc nghe nói liền nảy sinh độc niệm, cười dài gằn giọng nói:
– Huyết Si, ngươi còn muốn sống rời khỏi đây ư? Ha ha… lão phu nghĩ đó chỉ là mộng tưởng mà thôi…”
Mời bạn đón đọc.