Giới thiệu sách Long Hổ Tương Tranh (Trọn Bộ 6 Tập)
“…Nguyên Tống Thiên Hành là một độc tử của Tống Bồi Nguyên, một trong những nguyên lão của Thuý Hoa Thành, thân mang võ công gia truyền kinh thế hãi tục, bản tánh lại cương trực ghét ác như cừu.
Sau khi Tống Bồi Nguyên tạ thế, Thuý Hoa Thành chủ đặc biệt phá cách đề bạt cho Tống Thiên Hành làm một trong Bát đại phi nhân thị vệ, lúc ấy chàng chỉ mới mười bảy tuổi.
Cận thân thị vệ của Thuý Hoa Thành chủ tuy nói lớn cũng không lớn, nhưng nhỏ thì không nhỏ hẳn rồi, kể cả nội ngoại tam đường đường chủ gặp mặt cũng phải đặc biệt nể nang. Với võ công và tuổi tác của Tống Thiên Hành lúc ấy, dù thế nào đi nữa cũng chưa thể đảm đang chức vị ấy. Thế là những lời nói bóng gió nóng lạnh tập trung lại đả kích chàng.
Chính ngay lúc âý trong Thuý Hoa Thành thai nghén một biến cố kinh nhân! Chức quyền của thành chủ càng ngày càng suy yếu, gian tế lộng hành, lừa tôi dối chủ.
Tống Thiên Hành tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết tràn đầy trong huyết quản, đương nhiên không thuận mắt trước tình cảnh ấy, với hành động và lời nói vô ý đắc tội với nhân vật quyền thế đương thời, thế là hàn gắn cho chàng một tội danh “phản nghịch” giao sang cho Hình đường.
Tống Thiên Hành trong Hình đường chịu một ngày một đêm khổ hình, cuối cùng trong lúc hôn mê nửa sống nửa chết ấy ký tên vào bản cung khai được đối phương viết sẵn.
Tên đã ký rồi, Tống Thiên Hành y luật chịu xử tử hình, nhưng vong phụ chàng có để lại Miễn tử lệnh phù nên chàng bị thu hồi Miễn Tử lệnh phù và được tha khỏi tội chết.
Lúc ấy Tống Thiên Hành thấy khổ vô biên, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được, chàng định cắn lưỡi tự tận để khỏi sống mang nhục suốt đời, nhưng chàng là độc tử đơn thuyền, hương hoả của Tống gia làm sao gạt bỏ tự tuyệt được, hơn nữa khuất nhục này làm sao sửa được.
Chàng gạt bỏ, cắn răng nuốt hết mọi khuất nhục khổ hận vào lòng, cứ luôn miêng hô “Hảo” (tốt), thế là kẻ địch theo đó gọi chàng là Hảo Hảo tiên sinh!
Thế là chàng mang bảng hiệu “Thuý Hoa Thành phản đồ Hảo Hảo tiên sinh Tống Thiên Hành” bị cưỡng bức đến Từ Châu hành tội.
Từ đó danh hiệu Hảo Hảo tiên sinh Tống Thiên Hành không chân mà mau chóng truyền khắp giang hồ.
Thông thường mà nói, bốn chữ Hảo Hảo tiên sinh lẽ ra dùng để tôn xưng người có cá tính đặc biệt nào đó, tuy danh xưng có mang chút ý châm chọc nhưng dù sao cũng là thiện ý.
Đằng này tước hiệu Hảo Hảo tiên sinh của Tống Thiên Hành có được như đã nói ở trên, bao hàm ý tứ vừa nhục mạ và khinh thị, nặng nề không sao tả được.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, mới đó mà đã mười năm trời.
Giờ này Tống Thiên Hành sau khi đã trải qua ấm lạnh cuộc đời, nếm đủ vị đắng cay lẫn ngọt bùi của người đời, đứng đối mặt với cố địa nơi mình sinh ra, lớn lên, cũng có thể nói nơi chàng đã trưởng thành và bị huỷ hoại, Thuý Hoa Thành, lòng nghĩ về việc cũ làm sao tránh khỏi cảm khái muôn trùng? Làm sao nhiệt huyết không sôi trào, tâm sự không như cuồng phong bão tố?
Thật lâu sau thân hình chàng run lên khe khẽ, cất bước chân nặng nề từ từ đi về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước, giọng nói cực kỳ thân quen vang lên trong đầu khiến chàng bất giác dừng bước:
“Hài tử, sư phụ không cấm người tầm cừu rửa hận, nhưng ngươi phải nhớ kỹ lúc dấu vết của quần ma chưa lộ, quyết không được khinh suất tiết lộ thân phận, tránh câu “đả thảo kinh xà” sư phụ chết không nhắm mắt”….”
Mục lục:
Nhận lời xuất thế
Oai phục ma đầu
Thẩm tra nội gian
Giả trang nhập bảo
Nhất Thống Môn chủ
Ngân Y Vệ Đội
Mời bạn đón đọc.