Giới thiệu sách Lâu Đài Thần Bí
Lâu Đài Thần Bí:
“… Cậu làm ơn chỉ giúp tôi một khách sạn tốt không? giọng nói phát ra từ miệng người mà không có phần bên trong cơ thể.
Gerlad hiểu rõ điều này, cậu cũng biết bên trong lớp áo khoác kia chẳng có đến cả đôi vai, chỉ là thanh gỗ mà các quý cô cẩn thận hay dùng để treo áo. Còn bàn tay đang giơ lên kia ngoài găng tay thì còn có thêm chiếc khăn mùi xoa, cánh tay thì đơn giản chỉ là chiếc dù mà Kathaleen dùng đi học. Nhưng tất cả đều đang sống, đang chuyển động và người ấy đang hỏi Gerald. Gerald tập trung suy nghĩ cao độ. Cậu nhận ra rằng cậu phải nghĩ ra cách gì đó để đổi phó với tình hình này ngay lập tức.
– Xin lỗi ông hỏi gì ạ? – Gearld hỏi bằng một giọng lịch sự đến mức có thể, người lạ mặt quay sang cậu và lắp bắp bằng một thứ tiếng rất khó nghe nhưng Gerald hiểu là ông ta đang nhắc lại câu hỏi:
– Ỉ o ôi ách ạn ốt?
– Ông muốn một khách sạn tốt phải không ạ? một khách sạn tốt?
– Ách ạn ốt.
– Thưa ông tôi rất lấy làm tiếc phải nói với ông rằng tất cả khách sạn ở đây đều đóng của rất sớm, vào tầm khoảng 8 giờ tối.
– Ồ ửa úng – người Ugly- Wugly nói (Ugly – Wugly – cách gọi những người nói ngọng).
Lúc này Gerald chú ý hơn nhiều đến ông ta, tất cả đều rất sống động, từ chiếc áo choàng, chiếc mũ trên đầu, khuôn mặt trên trang giấy, đôi tay ẻo lả. Trông ông ta giống một người trung niên trạc ngũ tuần, thuộc giới thượng lưu, quen hút những điếu xì gà hảo hạng. Ông ta nhắc lại”
– Õ ửa úng.
– Ông không thể làm được đâu. Luật pháp bang quy định là chỉ có những người điếc mới được phép gác cửa cho khách sạn, nếu ông gõ cửa thì họ cũng không nghe thấy đâu.
– Ậy, ôi ông iền ọ nữa.
Gerald lấy làm ngạc nhiên rằng cậu có thể hiểu được những câu nói của ông khách và ông còn rất lịch sự nữa. Những người Ugly – Wugly khác đang quanh quẩn xung quanh, một quý bà đội chiếc mũ có dây buộc dưới cằm lại gần và nói:
– Nếu không có khách sạn thì tìm một phòng trọ cũng được.
Nhà mình cũng có phòng trọ cho khách ở nước ngoài vườn. Những bây giờ không hiểu có ở được không – Gerald nghĩ.
– Tôi có biết một phòng trọ – cậu nói chậm rãi – nhưng…”.
Mời bạn đón đọc.