- Vào trang riêng của tác giả
- Xem tất cả các sách của tác giả
Chuyện 15 năm của một chàng trai bị coi là dị biệt, là thuộc thế giới thứ Ba. Tự truyện của tác giả Thành Trung, do nhà văn – nhà báo Lê Anh Hoài ghi lại. Vì là tự truyện nên những gì kể ra đều 100% sự thật, có điều, tên của các nhân vật đều được viết tắt. Người chấp bút đã thuật lại theo lối kể không tuyến tính, kết cấu kiểu văn học, "kèm theo chủ quan của người kể" trong đó… “Tôi mong muốn từ những câu chuyện có thật của mình, những sai lầm, vấp ngã của mình và quyết tâm thay đổi mọi thứ xung quanh mình sẽ giúp cho những bạn có hoàn cảnh giống như tôi suy nghĩ nhiều hơn về một tương lai tốt đẹp hơn. Tôi không dám chắc sẽ thay đổi được nhiều điều, nhưng tôi có tham vọng “Mọi người sẽ có những cái nhìn nhân ái hơn về những người đồng tính, hãy nhìn vào những cố gắng của họ, đừng vì sự tò mò và soi mói của mình mà dẫn đến những cái chết của những người đồng tính yếu đuối…”. Đó là thông điệp mà tác giả Thành Trung muốn gửi đến chúng ta qua tập sách này.
Không nhiều người thực sự muốn nhìn và biết nhìn vào chính bản thân mình. Nhan nhản là những người tự để mình trôi dạt theo những đám đông, thậm chí hoà mình tan vào đám đông thật nhanh được coi là tố chất tốt, đáng tin cậy. Câu hỏi lớn nhất của lối sống này là: mình có phù hợp? Từ đây sẽ đẻ ra hàng loạt mối bận tâm xoay quanh cái trục: mọi người nghĩ về mình (đạo đức, hạnh kiểm, trình độ, bằng cấp, tác phong, đầu tóc quần áo giày dép…) thế nào?
Nhưng có những người khác. Họ vật vã với những câu hỏi: mình là ai? Tại sao mình là thế này mà không phải thế kia? Mình đã sống đúng đắn và tốt đẹp? Tiếp tục lại là những câu hỏi khác: Thế nào là đúng đắn? Thế nào là tốt đẹp?…
Thành Trung là một người như thế. Số phận lại bắt Trung trăn trở với chính mình nhiều hơn
Với một cuốn tự truyện, vấn đề sự thật được đặt ra đầu tiên. Đây là cái nặng nề nhất mà người chấp bút cho nhân vật phải đối mặt. Tuy nhiên, nhà văn không nhất thiết và cũng không thể làm việc như cán bộ điều tra. Ngay cả khi nhân vật Phạm Thành Trung thành tâm muốn nhớ đúng và kể lại đúng.
Cuốn sách này không nhằm minh chứng cho một mệnh đề có sẵn nào, không tuyên truyền cho khuynh hướng nào. Nó chỉ là câu chuyện (một phần) đời của một con người – người thật việc thật, nói giản dị. Cuốn sách này phô bày, và giúp những ai đọc nó hiểu thêm và có thể thông cảm hơn với người đồng tính, không phải với những lời kêu gọi, mà bằng cuộc cống thực.
Sẽ có người thất vọng vì không thấy trong cuốn tự truyện này những dòng tình cảm lai láng, những triết lý cao xa, những tình tiết hồi hộp gay cấn hoặc éo le khổ sở. Thậm chí khó mà tìm được những từ du dương, hay bày tỏ những trạng thái quá. Các nhân vật từ Thành Trung đến những người thân, người tình, người bạn của anh đều được ghi lại với những hành động và sự kiện là chính.
– “Nhạy cảm và thẳng thắn, ưa thích những gam màu mạnh, thêm vẽ điển trai dễ gần, anh đã thu hút tôi từ những lần gặp gỡ đầu tiên… sau những thăng trầm chúng tôi cùng trải qua, tôi đã khám phá thêm thật nhiều về anh và càng ngày, anh càng tạo được trong tôi một chỗ đứng khác-với-những-người-khác, không như tôi vẫn hình dung. Cuốn sách này có ý nghĩa rất nhiều với anh, nó là những trải nghiệm đầy chân thực và đau đớn của một con người luôn khát khao được sống hoà nhập, được “không lạc loài”. Nó cũng giúp tôi hiểu anh hơn, và thêm một lần nữa, đối diện với tâm hồn chưa bao giờ thanh thản của anh để cảm thông và chia sẽ. Đó là một trong số những điều ít ỏi mà con người nhỏ bé như tôi có thể làm cho anh…” – Hoa hậu Mai Phương Thuý.
Mời bạn đón đọc.
Tự truyện của một phóng viên đồng tính
Sau “Bóng” ra mắt đầu năm, “Không lạc loài” là cuốn tự truyện miêu tả những đau đớn bất thường nhất của một người thuộc thế giới thứ ba vừa xuất bản. Nhân vật chính mạnh dạn bộc bạch: “Quá khứ không thể quên, nó nhắc tôi là ai!”.
Sau “Bóng” ra mắt đầu năm, “Không lạc loài” là cuốn tự truyện miêu tả những đau đớn bất thường nhất của một người thuộc thế giới thứ ba vừa xuất bản. Nhân vật chính mạnh dạn bộc bạch: “Quá khứ không thể quên, nó nhắc tôi là ai!”.
Với sự chắp bút của nhà văn Lê Anh Hoài, nhà báo trẻ Phạm Thành Trung không ngần ngại phơi bày những góc tối của cuộc đời mình, kẻ vẫn bị mang thân phận lạc loài. Ngay từ khi bắt đầu quyết định chia sẻ những trang nhật ký, những tâm tư tình cảm thầm kín của mình, Phạm Thành Trung đã xác định Không lạc loài không đơn thuần là cuốn tự truyện thỏa mãn bản thân hay thỏa mãn sự tò mò của mọi người, mà là tâm sự “gan ruột” của anh về những điều mà một gay đã trải qua để mọi người hiểu hơn và chia sẻ. Bởi, một người thuộc thế giới thứ ba cũng cần và có quyền được yêu, được sống thật với tình cảm của chính mình. Và họ cũng cần lắm những ánh nhìn, những vòng tay yêu thương của cha mẹ, người thân, bạn bè để có thể vượt qua bao bất trắc, để không còn phải “loay hoay” giữa những ngả rẽ của cuộc đời và thực sự được hòa nhập vào cuộc sống của những người bình thường khác. Anh tâm sự trên bìa sách: “Tôi mong muốn từ những câu chuyện có thật của mình, những sai lầm vấp ngã của mình và quyết tâm thay đổi mọi thứ xung quanh mình sẽ giúp những bạn có hoàn cảnh giống tôi suy nghĩ nhiều hơn về một tương lai tốt đẹp hơn. Tôi không dám chắc thay đổi được nhiều điều nhưng tôi có tham vọng: Mọi người sẽ có cái nhìn nhân ái hơn về người đồng tính, hãy nhìn vào sự cố gắng của họ, đừng vì sự tò mò và soi mói của mình mà dẫn đến những cái chết của những người đồng tính yếu đuối”.
Cái cảm giác “một mình”, “loay hoay giữa những ngả rẽ, không biết đi đâu về đâu” bàng bạc trong suốt những chương đầu cuốn tự truyện Không lạc loài như một nỗi day dứt định mệnh. Trung cũng từng trải qua một tuổi thơ sôi nổi và tinh nghịch của một cậu bé con, nhưng rồi khi lớn lên, qua những trớ trêu chẳng biết vô tình hay hữu ý của số phận, anh dần dần khám phá ra những góc khuất sâu kín trong thể xác cũng như tâm hồn mình để rồi nhận ra mình là một chàng trai chỉ có thể có tình yêu với đàn ông.
Sự thật ấy đến với anh thầm lặng, nhiều ngỡ ngàng hạnh phúc nhưng cũng không ít lo âu, mặc cảm. Từ tình yêu đầu đời trong trẻo với cậu bạn cùng lớp đến những mối tình chớp nhoáng bung tỏa bao khát khao, từ tình yêu cuồng nhiệt nhưng đầy day dứt với Kiên đến tình yêu nhẹ nhàng, thanh thản với Kid…, anh đã trải qua tất cả cảm xúc thông thường nhất của tình yêu muôn thuở cũng như mọi đau đớn bất thường nhất của một kẻ mang thân phận “lạc loài”. Dám sống, dám yêu nhưng không thể vượt qua nỗi day dứt khi đối diện với ánh mắt thất vọng, đau khổ của những bậc làm cha làm mẹ hay với sự kỳ thị của người đời. Dám che chở, bảo vệ cho người mình yêu nhưng vẫn rơi vào những chán nản bế tắc khi đối mặt với những khó khăn của một “gia đình” không bình thường và dễ rạn nứt hơn bao giờ hết. Cái chết của người tình tên Kiên với những dòng thư tuyệt mệnh đã khiến anh thêm một lần bàng hoàng nhận ra những cay đắng của kẻ lạc loài: “Muốn làm một người bình thường thật khó. Cuộc đời không có niềm vui là cuộc đời vô nghĩa. Cuộc sống mà phải luôn lo sợ, lừa dối những người xung quanh, lừa dối chính mình thì thật đáng buồn. Xin bố mẹ hãy tha lỗi cho con vì đã không làm tròn bổn phận của một người con”.
Nhưng cũng từ sau cái chết của Kiên, Trung tỉnh táo và bình tĩnh hơn khi nhìn nhận lại quá khứ và suy nghĩ về tương lai: “Tôi không thể sống vật vờ trong những cảm giác gấp gáp, thực chất là trốn chạy mọi người và trốn chạy chính bản thân”. Sau những biến cố lớn trong cuộc đời, người ta trưởng thành hơn, và Trung cũng thế, anh không chỉ sống cho mình mà còn sống cho mẹ, cho Kiên, cho những người yêu thương đã khuất.
Ngọc Trần
(Nguồn: Báo Vnexpress)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
Tự truyện “Không lạc loài” chính thức ra mắt
Sau nhiều lần lỡ hẹn, giờ đây cuốn tự truyện gây nhiều tranh cãi “Không lạc loài” đã chính thức ra mắt độc giả. Tác phẩm “Không Lạc Loài” là cuốn tự truyện của Phạm Thành Trung do nhà văn Lê Anh Hoài chấp bút, Cty HaGiangBooks phối hợp NXB Hội Nhà Văn xuất bản.
Sau nhiều lần lỡ hẹn, giờ đây cuốn tự truyện gây nhiều tranh cãi “Không lạc loài” đã chính thức ra mắt độc giả. Tác phẩm “Không Lạc Loài” là cuốn tự truyện của Phạm Thành Trung do nhà văn Lê Anh Hoài chấp bút, Cty HaGiangBooks phối hợp NXB Hội Nhà Văn xuất bản.
Nhân vật chính là Phạm Thành Trung (sinh năm 1980), tốt nghiệp Cử nhân kinh tế, nhưng lại có duyên với nghề báo. Thành Trung hiện là phóng viên mảng văn hóa, văn nghệ tại Báo Thể thao và Văn hóa. Tự nhận mình là một người đồng tính, anh dám dũng cảm sống thực với con người mình với mong muốn mình sẽ không là kẻ “lạc loài”.
Cái cảm giác “một mình”, “loay hoay giữa những ngả rẽ, không biết đi đâu về đâu” ấy bàng bạc trong suốt những chương đầu cuốn tự truyện Không lạc loài như một nỗi day dứt định mệnh. Nhân vật chính – Trung – là một người đồng tính, anh cũng từng trải qua một tuổi thơ sôi nổi và tinh nghịch của một cậu bé con, nhưng rồi khi lớn lên, qua những trớ trêu chẳng biết vô tình hay hữu ý của số phận, anh dần dần khám phá ra những góc khuất sâu kín trong thể xác cũng như tâm hồn mình để rồi nhận ra mình là một chàng trai chỉ có thể có tình yêu với con trai!
Sự thật ấy đến với anh thầm lặng, nhiều ngỡ ngàng hạnh phúc nhưng cũng không ít lo âu, mặc cảm. Từ tình yêu đầu đời trong trẻo với cậu bạn cùng lớp đến những mối tình chớp nhoáng bung tỏa bao khát khao, từ tình yêu cuồng nhiệt nhưng đầy day dứt với Kiên đến tình yêu nhẹ nhàng, thanh thản với Kid…, anh đã trải qua tất cả những cảm xúc thông thường nhất của tình yêu muôn thuở cũng như tất cả những đau đớn bất thường nhất của một kẻ mang thân phận “lạc loài”. Dám sống, dám yêu nhưng không thể vượt qua nỗi day dứt khi đối diện với ánh mắt thất vọng, đau khổ của những bậc làm cha làm mẹ hay với sự kỳ thị của người đời. Dám che chở, bảo vệ cho người mình yêu dưới một mái nhà nhưng vẫn rơi vào những chán nản bế tắc khi đối mặt với những khó khăn của một “gia đình” không bình thường và dễ rạn nứt hơn bao giờ hết. Những dòng thư tuyệt mệnh của Kiên đã khiến anh thêm một lần bàng hoàng nhận ra những cay đắng của kẻ lạc loài: “Muốn làm một người bình thường thật khó. Cuộc đời không có niềm vui là cuộc đời vô nghĩa. Cuộc sống mà phải luôn lo sợ, lừa dối những người xung quanh, lừa dối chính mình thì thật đáng buồn. Xin bố mẹ hãy tha lỗi cho con vì đã không làm tròn bổn phận của một người con.”
Nhưng cũng từ sau cái chết của Kiên, Trung tỉnh táo và bình tĩnh hơn khi nhìn nhận lại quá khứ và suy nghĩ về tương lai: “Tôi không thể sống vật vờ trong những cảm giác gấp gáp, thực chất là trốn chạy mọi người và trốn chạy chính bản thân”. Sau những biến cố lớn trong cuộc đời, người ta trưởng thành hơn, và Trung cũng thế, anh không chỉ sống cho mình mà con sống cho mẹ, cho Kiên, cho những người bạn… – cho những người yêu thương đã khuất.
Ngay từ khi bắt đầu quyết định chia sẻ những trang nhât ký, những tâm tư tình cảm thầm kín của mình, Phạm Thành Trung đã xác định Không lạc loài không đơn thuần là cuốn tự truyện thỏa mãn bản thân hay thỏa mãn sự tò mò của mọi người, mà là tâm sự “gan ruột” của anh về những điều mà một gay đã trải qua để mọi người hiểu hơn và chia sẻ. Bởi, một người thuộc thế giới thứ ba cũng cần và có quyền được yêu, được sống thật với tình cảm của chính mình. Và họ cũng cần lắm những ánh nhìn, những vòng tay yêu thương của cha mẹ, người thân, bạn bè để có thể vượt qua bao bất trắc, để không còn phải “loay hoay” giữa những ngả rẽ của cuộc đời và thực sự được hòa nhập vào cuộc sống của những người bình thường khác. Để họ có thể mạnh dạn cất cao tiếng nói trước cuộc đời: “Quá khứ không thể quên, nó nhắc tôi là ai!”
Tuyết Minh
(Nguồn: Báo Hà Nội Mới)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn