Giới thiệu sách Hồ Đầu Lâu – Truyện Không Đọc Lúc Nửa Đêm
Trí tưởng tượng là nguồn cảm hứng vô tận cho cuộc sống con người. Nếu như không có trí tưởng tượng, thì ngày nay nhân loại đã không có những sản phẩm văn hoá độc đáo…Truyện ma quỉ, thần linh, tiên bụt cũng xuất phát từ trí tưởng tượng kỳ diệu ấy. Nó thể hiện khát vọng của con người trước cuộc sống, trước cuộc đấu tranh với thiên nhiên khắc nghiệt để tồn tại…
Trước khi có chữ viết, đã có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ, ma quái xuất hiện, được lưu truyền từ đời này qua đời khác. Sau này, sử sách đã ghi chép lại, trở thành những áng văn bất tuyệt. Thế giới con người có điều thiện, điều ác, thì thế giới tâm linh cũng vậy. Có thần, có tiên, có bụt, thì cũng phải có ma, có quỉ, và nhiều thế lực đối trọng khác. Nó góp phần làm cho đời sống con người thêm phong phú.
Thường thường, theo truyện truyền kỳ, ma quái, người thiện chết đi hoá thành tiên, thần, còn kẻ ác chết đi hoá thành ma quỉ. Nhưng đó chỉ là cái nhìn phiến diện. Có rất nhiều người chết oan do bị các thế lực phong kiến áp bức, giết hại, hoá thành ma để báo oán, hoặc ma quỉ hiện ra trong tâm thức của con người để răn dạy con người, phải tránh xa cái xấu, cái ác nếu không sẽ bị quả báo.
Vì vậy, khi lòng trong, hồn sáng, thì dù có là ma, là quỉ, vẫn có nét đẹp đáng yêu của cuộc sống. Đọc truyện của Thạch Bất Hoại, các bạn sẽ thấy rõ điều ấy.
“Một đêm, Kiểu bảo tôi:
– Ta ra hồ Đàm Linh câu cá đi. Câu cá đêm có thú vui lắm. Nghe tiếng cá quẫy, nghe gió hồ mơn man và nhìn bầu trời về khuya đẹp tuyệt vời luôn.
Tôi cười:
– Cậu có vẻ nghệ sĩ, lãng mạn quá nhỉ? Mình là nông dân mà, cái quan trọng là có câu được cá không?
Kiểu vui vẻ:
– Dĩ nhiên rồi, đi câu mà không có được cá thì câu làm gì?
Tôi băn khoăn:
– Nhưng tớ nghe nói hồ Đàm Linh có nhiều ma lắm. Mà tớ thì sợ nhất là ma.
Kiểu lắc đầu:
– Cậu mà cũng tin ma quỉ à? Làm gì có chuyện đó. Hồ này xưa nay là nơi các nam thanh nữ tú ra thuyền hứng gió, hò hẹn mà.
Tôi tò mò:
– Thế sao dân làng ta lại gọi đó là hồ đầu lâu nhỉ? Tớ thật không hiểu nổi.
Kiểu cười hềnh hệch:
– À, đó là chuyện của lão Đức Chù. Lão ấy kể trong một đêm buông lưới, lúc kéo lên thấy nặng, tưởng là cá, nào ngờ lúc cất lưới lên vớ được cái đầu lâu, thế là lão la toáng lên. Nhưng khi nhìn kỹ thì nó là khúc gỗ ai vứt ở dưới hồ. Đúng là thần hồn nát thần tính. Thôi, ta đi…
Thế là tôi vui vẻ đi cùng Kiểu ra hồ Đàm Linh câu cá. Phong cảnh thật tuyệt vời. Gió sông thổi mơn man. Sao khuya lấp lánh. Tiếng mái chéo khua nước ì ọp… Tôi buông cần câu, nghe rõ tiếng cá quẫy. Lát sau, thấy cần câu trĩu nặng , tôi nhất lên và sững người. Trước mắt tôi là một cái đầu lâu rùng rùng nước, Tôi vội quăng xuống nước, rồi run rẩy:
– Kiểu, cậu có thấy cái đầu lâu đó không? Thế mà cậu kêu hồ này không có gì cả? Tại sao có cái đầu lâu….?
Kiểu bàng hoàng:
– Thực không tin nổi. Lẽ nào câu chuyện của lão Đức Chù là có thật… Chẳng lẽ hồ này có xác chết à? Nếu có xác chết thì nguyên cả thân người chứ? Bây giờ thì tơ tin là có cái đầu lâu thật.
Tôi hỏi:
– Nếu có đầu lâu, thế nào cũng có xác người? Hay là có kẻ ác giết người chặt đầu vứt xuống đó, oan hồn không tan nên cái đầu lâu vẫn còn. Nhưng không phải chỉ ông Đức Chù thấy, mà tớ và cậu cũng thấy.
Kiểu gật đầu:
– Tớ cũng nghĩ như cậu vậy. Thôi, ta về, tớ thực sự hoảng sợ. Luận à.
Tôi cười:
– Cậu rủ tớ đi, mới thấy cái đầu lâu đã sợ cuống quít. Sao mà nhát quá vậy!
Kiểu run rẩy:
– Thế cậu bảo tớ phải làm sao? Câu cá mà gặp đầu lâu là xui lắm đó. Chẳng có con cá nào đâu…
Tôi nói:
– Ta cứ thử buông câu lần nữa xem sao? Biết đâu trong cái rủi có cái may thì sao?
…….”
Mục lục:
Hồ đầu lâu
Chiếc gương ma quái
Hồn ma ở ký túc xá
Ma khô
Một đêm với ma
Đứa trẻ đại ngàn
Oan nghiệt Thương Viên
Người tình cũ đầu thai
Hồn ma đồng đen
Mời bạn đón đọc.