Giới thiệu sách Giọt Nắng Trong Tim
Giọt Nắng Trong Tim
Mỗi trang sách Giọt Nắng Trong Tim là những ngăn chứa cảm xúc ngọt ngào. Hơn tất cả mỗi trang giấy ghi lại những vụng dại yêu thương, có những dại khờ, những hình dáng mà có lẽ đi hết cả cuộc đời ta cũng chẳng thể nào quên, những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc đời. Hãy mở rộng trái tim để cho đón nhận những yêu thương, bạn nhé.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim ta, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn
Và bạn hãy lật qua từng trang sách Giọt Nắng Trong Tim để nhớ rằng:
Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.
Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .
Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước.
Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười xua tan màn đêm u tối trong bạn.
Trích đoạn: Giọt nắng trong tim
"Phố xá khoảng thời gian này yên tĩnh đến lạ. Không còn nữa cảnh chen chúc, tắc đường mà chỉ lác đác vài chiếc xe chạy đường dài và một xe phân khối lớn đang phóng vun vút.
Tôi tựa đầu vào vai anh. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại. Đã gần một tuần nay, tôi không ngủ quá hai giờ mỗi ngày. Vì cứ mỗi lần khép mi là dáng người cô đơn của cha hôm đó lại luẩn quẩn trong đầu. Bóng dáng ấy, khiến tôi đau lòng.
Một tháng trước, cha mẹ tôi quyết định li hôn và họ cũng đã gửi đơn ra toà. Theo ý muốn của mẹ, tôi và bà sẽ sống cùng nhau, hơn nữa còn là sống ở Pháp. Và cha tôi thì đồng ý với mong muốn của mẹ, không hề có ý cứu vãn hay thương lượng.
Khi nghe được cuộc hội thoại đó, tôi gần như hoảng loạn. Nếu tôi không vô tình trở về sớm thì phải chăng họ sẽ giấu tôi đến ngày cuối cùng. Khi ấy, tôi sẽ như một con rối, bị lôi lên máy bay mà chẳng rõ lý do và không thể chống cự.
À không, ngay bây giờ tôi cũng đã là một con rối rồi.
Trong hai người họ, có ai hiểu rằng việc ly hôn không phải việc riêng của hai người. Nó còn liên quan mật thiết tới tôi. Và họ có hiểu rằng, chính tôi cũng có quyền lên tiếng cho tương lai và cuộc sống của mình.
Không. Không ai trong họ hiểu điều đó.
Tôi đẩy cửa bước vào trước ánh mắt ngỡ ngàng của cha mẹ. Họ luống cuống thu dọn đống giấy tờ trên bàn, phải chăng là hợp đồng phân chia tài sản. Tôi bật cười ra tiếng, nụ cười chua chát.
Quẳng túi xách ra một góc, tôi ngồi xuống ghế. Hai bàn tay run rẩy giấu ra phía sau chiếc gối, tôi tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
" Dù sao cũng cảm ơn cha mẹ đã cố gắng hoà thuận với nhau đến tận bây giờ. Cùng sống chung dưới một mái nhà mà giấu được con lâu đến vậy thật kì tích. Hay tại con đã quá vô tâm." Tôi lạnh nhạt cất lời.
Mẹ nhìn tôi kinh ngạc. Có lẽ với mẹ tôi luôn là đứa bé ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng chứ không phải đứa con gái nói năng hỗn láo và xấc xược như hiện giờ. Thế nhưng, tôi không còn quan tâm mẹ đang nghĩ gì và mẹ thất vọng đến thế nào. Vì ngay lúc này, nỗi thất vọng của tôi còn lớn hơn rất nhiều.
" Ăn nói cho cẩn thận. Cha mẹ vẫn là bề trên." Cha tôi lên tiếng.
Tôi cười nhạt. Nhà của tôi sắp không còn, chẳng lẽ tôi không được biểu lộ sự phẫn uất của chính mình hay sao?
" Lý do. Con muốn lý do của sự việc này."…
Mời bạn đón đọc.