Giới thiệu sách Đỏ
Đỏ
"Thanh xuân, ấy là những tháng năm lạ thường nhất của đời người.
Chao ôi cái tuổi ấu thơ vô lo vô nghĩ, vô tư lự, phải chăng ta đã dồn hết cả lo, cả nghĩ, cả tư lự mười mấy năm qua để chất chồng lên đầu óc ta trong vài năm tháng thanh xuân này? Bước khỏi cánh cửa bao bọc của ấu thơ, va chạm với bao sự thực khốc liệt của cuộc đời, ấy vậy mà ta chỉ như một kẻ ngơ ngác không hiểu ngôn ngữ, và "chẳng làm gì được hơn cây cọc gỗ trang trí sân khấu cho một vở kịch nước ngoài. Những tấn trò đời diễn ra trước mắt, tôi hoàn toàn không hiểu tí gì. Ngoài nỗi đau. Hay vì thế mà lại càng khó chịu đựng hơn." (- Đỏ)
Nhận định:
"Ngay ở tác phẩm đầu tiên này, Nguyễn Dương Quỳnh đã là một nhà văn đúng nghĩa, gây ám ảnh với những ý nghĩ sâu sắc một cách nhẹ nhàng, và nhất là với một màu đỏ buồn bã kỳ lạ, hiếm thấy."
– Nhị Linh
***
Tác giả:
Nguyễn Dương Quỳnh (tên thật: Nguyễn Dương Quỳnh Anh) sinh năm 1990, quê gốc tại Núi Thành, Quảng Nam. Năm nay mới hơn hai mươi tuổi, và có lẽ không ở cái tuổi ấy, người ta không thể viết về thanh xuân với nỗi buồn dị thường và đẹp đẽ đến vậy.
Tốt nghiệp cử nhân Product Design tại Đại học Kỹ thuật Nanyang (Nanyang Technological University, Singapore).
Hiện đang công tác tại Đại học Bách khoa TP HCM.
Là fan hâm mộ của game Final Fantasy, Touhou Project, Nightwish và Hideaki Sorachi.
***
Trích đoạn:
Khi tôi hai mươi mốt tuổi, tôi đã từng sống ở một gác trọ nhỏ tí, trong một căn nhà nhỏ tí, giữa một con hẻm toàn là người Hoa. Nói cho có vẻ giang hồ phóng khoáng, thì sóng gió phương nào đã đánh dạt tuổi hai mươi mốt của tôi lên bãi biển không người rồi rút đi mất, để tôi ngơ ngác giữa một đất trời vắng lặng.
Còn nói thật, là bởi vì tôi không tìm được chỗ thuê nào rẻ hơn nữa, nên mới phải lang thang nơi con hẻm tối tăm này.
[…]
… Phòng bên vẫn im ắng. Tôi chập chờn ngủ mê, để đến khuya lắm đêm đó, lại bị đánh thức bởi tiếng ai thầm thì ngoài hành lang…
Tôi mở mắt, vẫn còn bất động một lúc trên sàn nhà. Chưa muốn ngồi dậy, tuy chẳng làm gì mà mệt bại người. Nhưng tiếng nói khe khẽ kia khiến tôi tỉnh hẳn, tỉnh một cách quái lạ. Ai đó đang thì thầm bằng thứ tiếng tôi không hiểu. Nói nhỏ lắm, kỳ dị sao tôi lại nghe. Tiếng Trung Quốc. Tôi cắn môi và thấy mình chực khóc. Vì tiếng nói ấy dịu dàng quá, thực buồn sao nó không dành cho tôi.
Ai đó vẫn cứ thầm thì ngoài hành lang. Hình như đã khuya lắm. Tôi không nghe mùi hương, không nghe âm vọng nào. Thời gian ngưng tụ. Vào những đêm khuya khoắt thế này, không gian cứ như trôi tuột vào một cõi nào khác…
Hé mở cửa phòng, tôi thấy, lại người đàn ông Trung Hoa ấy ngồi trên hành lang. Một mảnh nhỏ hình chữ nhật lắp kiếng trên mái ngói rọi ánh trăng xuống sàn nhà. Ông ta ngồi đó. Và thì thầm, những lời thì thầm lẫn tiếng cười khẽ, nghe lao xao như gió đêm thổi qua cỏ khô. Thì thầm với một đứa trẻ nào đó trong vòng tay mình. Một đứa trẻ thật bé, ‘bé như cái kẹo'. Đứa trẻ bí ẩn của căn phòng bên cạnh.
Cuộc đối thoại ấy tôi không hiểu được một chữ, chỉ nghe được giai điệu. Mềm mại và lặng lẽ. Mềm mại và lặng lẽ như ánh trăng rơi trên da thịt đứa bé. Trắng tựa một giấc mộng. Tôi chẳng nhìn được rõ mặt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé lùa trong mái tóc hơi dài của người cha trẻ. Đứa bé đang nói gì đó rất nhanh bằng tiếng Trung. Cuộc đối thoại cứ tiếp diễn thế mà tôi chẳng thể nào hiểu được.
Nhìn thấy họ qua khe cửa hẹp, nghe tiếng họ nói trong đêm, ngày hôm ấy và mãi sau này, tôi không thể không cảm thấy mình đang trộm mắt nhìn vào một cõi không dành cho mình.
[…]
Đêm ấy tôi hai mươi mốt tuổi, và tự nhiên hiểu được một điều đơn giản. Khi đã ném một hòn sỏi xuống mặt hồ, dù nhỏ bé đến đâu, thì nước hồ chẳng bao giờ bằng lặng trở lại. Khi đã vô tình hay hữu ý, tạo chút xao động trong thế giới nhỏ bé này, thì cũng không thể trông mong gì mọi thứ sẽ biến mất.
…
Mời bạn đón đọc.
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn