Giới thiệu sách Đến Với Nhạc Cổ Điển
Âm nhạc cổ điển là một thuật ngữ mang nghĩa rộng để chỉ thể loại âm nhạc “bác học”, được sáng tác và bắt nguồn từ truyền thống âm nhạc nghệ thuật châu Âu, đặc biệt là giai đoạn từ 1000 đến 1900. Thời kỳ lịch sử âm nhạc từ 1550 đến 1825 của giai đoạn này được gọi là thời kỳ âm nhạc thịnh hành.
Các giai đoạn chính của nhạc cổ điển
Các tác phẩm âm nhạc cổ điển được phân chia thành các giai đoạn chính sau:
Trung cổ (trước 1450): giai đoạn này đặc trưng bởi thể loại thánh ca (chant), còn gọi là đồng ca nhà thờ hay thánh ca Gregory.
Phục hưng (1450 – 1600): đặc trưng bởi việc sử dụng phối dàn nhạc và nhiều loại giai điệu.
Baroque (1600 – 1760): đặc trưng bởi việc dùng đối âm, việc phổ biến của nhạc phím và nhạc dàn.
Cổ điển (1730 – 1820): là một giai đoạn quan trọng đã đặt ra nhiều chuẩn biên soạn, trình bày cũng như phong cách.
Lãng mạn (1815 – 1910): là giai đoạn âm nhạc đã đi vào sâu hơn đời sống văn hóa, và nhiều cơ quan giảng dạy, trình diễn và bảo tồn các tác phẩm âm nhạc đã ra đời.
Thế kỷ 20: thường dùng để chỉ các thể loại nhạc khác nhau theo phong cách hậu lãng mạn cho đến 2000, bao gồm hậu lãng mạn, hiện đại và hậu hiện đại.
Âm nhạc đương đại: thuật ngữ thường được dùng để gọi âm nhạc tính từ đầu thế kỷ 21.
Tiếp đầu ngữ “tân” thường được dùng để chỉ âm nhạc thế kỷ 20 hay đương đại được soạn theo phong cách của các giai đoạn trước đây, như cổ điển, Lãng mạn, v.v Ví dụ như tác phẩm Classical Symphony của Prokofiev được coi là một tác phẩm “tân Cổ điển”.
Việc chia các thời kỳ âm nhạc phương Tây ở mức độ nào đó không hoàn toàn chặt chẽ, các giai đoạn có thể gối lên nhau. Ngoài ra mỗi giai đoạn lại có thể được chia nhỏ theo thời gian hoặc phong cách.
Mục lục
Phần I : Tác giả và tác phẩm
Phần II: Chân dung nghệ sĩ
Mời bạn đón đọc.