Giới thiệu sách Combo Người Cũ Còn Thương + Lưng Chừng Cô Đơn
1. Người Cũ Còn Thương (Bìa Mềm)
“Đời ai, cũng có một người cũ để thương. Rồi ai, cũng sẽ thành người cũ của một ai đó.”
Người thương nay đã cũ, tình xưa nay đã dứt, chỉ còn nỗi đau mãi âm ỉ. Sẽ ra sao khi người đã cũ mà lòng vẫn còn thương, còn vương vấn mãi không thôi? Niềm đau khi nói ra lời chia tay liệu có bằng đớn đau những giờ phút đằng đẵng đáng sợ sau đó? Có đôi khi những tổn thương đó vượt mọi trải nghiệm cung bậc cảm xúc. Nỗi đau đó là xót xa khi đôi bàn tay người đó không còn nắm lấy tay mình, là nuối tiếc khi những ước mơ tuột khỏi tầm với, là dường như mọi cánh cửa trước mặt đều đóng lại và chỉ còn cô đơn, tuyệt vọng. Nhưng rồi nỗi đau nào cũng sẽ qua, chúng ta rồi cũng sẽ phải tự đứng lên để bước qua những cánh cửa đó và khi tâm bình yên, trái tim đã thôi thắt lại mà bình ổn nhịp đập, ta sẽ thấy những cánh cửa nào có khép lại, chỉ có bản thân khóa mình sau đó mà thôi. Những kỷ niệm xưa rồi cũng sẽ mờ dần, chỉ còn lại những hồi ức bất chợt ùa về trở thành những cảm xúc khó gọi tên.
“Người cũ còn thương” của Nguyễn Ngọc Thạch là tập tản văn đong đầy xúc cảm, lời tản văn nhẹ nhàng mà sâu lắng, giản dị mà khúc chiết, giản đơn mà thấu đáo, đủ vị để sâu thấm lòng người.
2. Lưng Chừng Cô Đơn (Tái Bản 2015)
Cho những kẻ cô đơn và xinh đẹp
Tập tản văn Lưng chừng cô đơn của Nguyễn Ngọc Thạch ngay từ khi phát hành đã được đánh giá là cuốn sách thú vị cho những ai thích gặm nhấm nỗi cô đơn…
Đây là một tập những mẩu chuyện ngăn ngắn tưởng như chưa thành truyện; những suy nghĩ tưởng như thoảng qua trong tâm tưởng; những triết lý, cắt nghĩa tưởng như đơn giản về con người, cuộc đời, tình yêu và cả số phận…
Tất cả những thứ tưởng chừng không đáng kể ấy đã tập hợp thành thứ rất đáng kể, để cho người ta đọc và nghiền ngẫm. Như chính tác giả viết trong lời đề tựa:
“Vì chẳng phải viết cho bản thân, mà viết cho chúng ta, những người trẻ, những người hoang mang trong cuộc đời, hoang sơ trong tình yêu. Những người mà ít nhất một lần trong đời thấy lạc lõng, chơi vơi dù xung quanh là nghẹt cứng người và người…“
Vẫn là những câu chuyện buồn, những dòng văn làm cho người ta buốt giá vì cô đơn, nhưng Lưng chừng cô đơn thay áo mới, hẳn sẽ làm cho những kẻ cô đơn (thường trực) thấy bớt ảm đạm hơn, và tự thấy niềm yên ổn, rằng:
“Thà cô đơn, cô đơn cho trọn kiếp, chứ biết nhau làm chi, để rồi mới thoáng hạnh phúc đã lại cô đơn. Cái cảm giác lưng chừng như vậy, nó làm người ta chết dần, chết mòn…“
Mời bạn đón đọc.