Không phải một cuốn tiểu thuyết tái hiện lịch sử, càng không phải những thước phim quay chậm về một triều đại huy hoàng trong quá khứ, Bộ bộ kinh tâm của Đồng Hoa chỉ đơn giản là câu chuyện xuyên không của một cô gái hiện đại trở về quá khứ.
Ở đó có tình yêu nhi nữ, tình nghĩa phu thê, tình cảm gia đình, có yêu – hận đan xen, có tranh đoạt cung đình, mưu mô, đấu đá… Để rồi tại nơi cung đình đầy phân tranh ấy, nơi cung điện dát vàng, dát ngọc nhưng lạnh lùng tàn nhẫn, nàng gặp gỡ một Bát a ca ưu nhã, trác việt; một Bứ a ca lạnh lùng, thâm trầm, "ngoài lạnh trong nóng"; một Thập a ca thẳng thắn, chân thành; một Thập tam phong lưu, phóng khoáng mà tri kỷ; thập tứ anh tuấn hơn người mà cái tình cũng đậm sâu.
Ấn tượng bởi cô gái tên Nhược Hy ấy, sự xinh đẹp, thông minh của nàng làm người ta say đắm; sự tài hoa, khôn khéo mà dũng cảm của nàng khiến người khác thưởng thức, say mê; sự dịu dàng, mềm yếu nơi nàng lại khiến người ta muốn yêu thương, che chở… Lắm lúc tôi nghĩ nếu Nhược Hy bớt thông minh, bớt lý trí một chút, có lẽ nàng hạnh phúc hơn chăng? Nàng yêu nhưng luôn giằng xé giữa con tim và lý trí, không dám buông tay theo đuổi tình yêu thật sự.
Tình cảm với Bát a ca – Dận Tự như một bông hoa hé nở trong sương mai, lần đầu nếm trải thứ mật ngọt này không khỏi khiến người ta đắm say, mơ mộng. Vì yêu mà thổn thức, ngẩn ngơ, vì yêu mà đau đớn, giằng xé. Có lẽ có ai đó sẽ nghĩ rằng nếu Nhược Hy thực lòng yêu Bát a ca, sao không dám buông bỏ tất cả vì tình yêu ấy, sao không đánh cược một lần "được ăn cả, ngã về không"? Nhưng là một cô gái hiện đại, luôn lý trí và tỉnh táo, biết rõ kết cục của những mưu mô, tranh đoạt chốn cung đình thì những đấu tranh, những giằng xé ấy ở nàng phải chăng cũng điều dễ hiểu?
Khi gặp Dận Chân, yêu chàng tứ gia lạnh lùng ấy, nàng cảm nhận tất cả cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Ban đầu là tò mò, là sợ sệt, vừa muốn tìm hiểu nhưng cũng lại muốn tránh xa, là cảnh giác, rồi có cả lợi dụng. Sau lại là rung động, muốn được dựa dẫm, chở che; là yêu đương mặn nồng, nhung nhớ, sầu muộn.
Tình yêu đầu đời đẹp, ngọt ngào nhưng cũng rất đỗi trong sáng, nhẹ nhàng bên Bát gia có lẽ cũng là giấc mộng của mọi thiếu nữ. Để rồi sau đó là thứ tình cảm yêu – hận đan xen cùng Tứ a ca lại khiến nàng đau đớn, trĩu nặng tâm tư, khiến nàng dùng dằng, dây dưa, "càng lún càng sâu", vốn không cách chi thoát được. "Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp"…
Đọc Bộ bộ kinh tâm để rồi hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng ngọt ngào, say đắm mà thứ tình cảm nhân bản nhất trong mỗi con người luôn chứa đựng tất cả mọi cung bậc. Đó là yêu thương, nhớ nhung, là sầu muộn, lo lắng, là ích kỷ, đau đớn, là bế tắc, tương tư… những thứ cảm xúc ấy có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Và đọc truyện, cũng để hiểu rằng: "Yêu" không chỉ là tình yêu đôi lứa, tình cảm nam nữ mà còn là tình yêu thương của gia đình, của tri kỷ, của anh em và hơn hết là giữa người với người.
Ám ảnh bởi hình ảnh Dận Chân đứng trên đỉnh Cảnh Sơn cuối truyện: "Đắm mình trong ánh nắng ấm áp dịu nhẹ, thấy toàn bộ Tử Cấm Thành trải rộng dưới chân mình, nhưng sâu trong đáy mắt ấy chỉ còn lại hư không quạnh quẽ, tựa như bầu trời hoang mạc: xa xôi, tịch mịch". Không có tình yêu, dù đứng trên đỉnh vinh hoa phú quý, ở địa vị cửu ngũ chí tôn, con người cũng chỉ cô độc mà thôi. Tôi nghĩ có lẽ suy cho cùng, đây là điều mà Đồng Hoa muốn gửi gắm tới độc giả chúng ta.
Như Quỳnh
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn