Giới thiệu sách Chợ Âm Dương – Truyện Không Đọc Lúc Nửa Đêm
“Ma quỉ” xưa nay vốn là chuyện khó tin, tuy nó được thêu dệt qua những lời đồn đại nhưng thực tế thì ít ai chứng minh được sự tồn tại của thế giới âm hồn. Những câu chuyện nhân gian kể về chốn âm cung, về những oan hồn vất vưởng và những mối oán thù truyền kiếp thật ra cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Người ta luôn tin rằng dù ở cuộc sống thực tại lúc còn sống, hay chốn diêm đình lúc hồn lìa khỏi xác thì nơi nào cũng có những quy định như nhau. Chốn nhân gian có toà án, có pháp đình phân xử chuyện sai trái, lỗi lầm thì chốn âm cung cũng có những sự phán xét và những hình phạt thích đáng. Muốn thoát được sự đối mặt với các “quan toà” chỉ duy nhất một điều là không phạm lỗi. Nhưng trong cuộc đời một con người, có mấy ai tránh khỏi lỗi lầm? Điều quan trọng là sai phải biết sửa. Có những người do tuổi trẻ nông nổi đã gây nhiều tội lỗi, khi thức tỉnh nhìn lại họ biết mình đã phạm tội và muốn chuộc lại lỗi lầm đó. Như thế vẫn chưa muộn. Quãng đời của một người rất dài, bất cứ khi nào ý thức được mình sai thì chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa chữa. Chỉ cần thành tâm hối lỗi và chứng minh sự hối hận đó bằng những hành động của mình, tích cực làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo, siêng năng đến chùa chiền để nghe kinh niệm phật… tất cả đều là những việc làm cao đẹp đáng trân trọng, góp phần làm giảm nhẹ tội lỗi của chính mình.
“… Bà Tư Ngần đặt tay vào trái tim mình. Ánh mắt của bà tha thiết khiến người đàn ông phải quay đi. Ông không dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp thấm đượm nỗi buồn và tình yêu dành cho ông mãnh liệt đến quên cả thời gian và không gian. Bà chấp nhận tất cả. Để cả tuổi thanh xuân của mình cùng những cảm xúc yêu đương trôi qua từng ngày chỉ để yêu ông. Trái tim bà chỉ có một bóng hình của ông.
– Em đừng nên như thế. Điều đó làm cho anh đau đớn hơn nhiều.
– Anh cũng đừng nên nói những lời như thế với em. Trái tim em sẽ tan nát, sẽ chết theo những lời nói đó của anh.
– Anh chỉ vui khi nhìn thấy em hạnh phúc. Em có muốn thấy anh vui, anh cười không?
– Thế còn anh. Anh có muốn thấy em vui, có muốn thấy em cười những nụ cười hạnh phúc không?
Câu hỏi của bà Tư Ngần khiến cả hai rơi vào im lặng. Mặc cho phiên chợ vẫn đông người mua, nhiều người bán. Họ vẫn ngồi cạnh nhau, im lìm như hai bức tượng. Thật lâu sau, người đàn ông mới quay sang nhìn bà Tư Ngần.
– Anh muốn em và con sống hạnh phúc. Anh cũng hạnh phúc khi thấy mình vẫn còn được em yêu đến thế. Nhưng… em cần có người đàn ông ở bên cạnh bầu bạn. Đừng mãi ôm bóng hình của anh nữa. Anh đã chết rồi. Chết rồi. Em hiểu không.
– Em không cần biết. Chỉ cần được gặp anh ở đây vào mỗi đêm trăng tròn là em mãn nguyện rồi. Em mãn nguyện rồi. Vợ anh đã mãn nguyện lắm rồi!
Bà Tư Ngần gào lên đau đớn trong khi nước mắt vòng quanh. Người chồng của bà ngồi đấy. Ngồi ngay bên cạnh nhưng không làm sao bà chạm tay vào được người chồng, khao khát đến cháy bỏng được ngả vào vòng tay yêu thương của ông nhưng không được. Vòng tay rộng lớn và chắc chắn của ông cứ để trống, buông xuôi mặc gió lùa. Mặc bà đau đớn. Mặc cho chính ông thấy thắt lòng vì thương và vì nỗi nhớ nhung vợ.
Giữa hai người có khoảng không gian ngăn cách mặc dù ngồi cạnh nhau, gần gũi nhau trong gang tắc. Họ, người âm kẻ dương…” (Trích đoạn Chợ âm dương)
Mục lục:
Chợ âm dương
Bàn tay dính máu.
Mời bạn đón đọc.