Giới thiệu sách Chiếc Áo Tàng Hình
"Dần dần, nó quen đi với cảm giác nao nao buồn khi nhìn các bạn – từng đứa một – chào cô giáo, chào nó, rồi âu yếm nắm tay người thân ra về. Nó quen dần với cảm giác mỗi ngày lại đứng trơ trọi trên sân trường, bên cạnh là cô giáo, thoáng chốc lại nhìn xuống đồng hồ. Nó biết cô sốt ruột lắm. Nó muốn xin lỗi cô, nhưng sao nghèn nghẹn trong lòng. Bữa nào may lắm thì mẹ đến đón nó vài phút sau khi đứa bạn cuối cùng rời khỏi. Còn thông thường, cô phải gửi nó nơi quán của bác Bình, người gác gian của trường. Có những ngày bác nó phải đi vắng thì bác báo cho cô biết trước, và cô sẽ để nó ngồi chờ bác bảo ngay trong lớp học. Đến khoảng sáu giờ chiều là lúc bác tuần tra các lớp, nếu ngay cả lúc đó mà ba hay má vẫn chưa tới, thì nó sẽ theo bác ra ngồi ngoài quán để chờ tiếp.
Hình như đã có sự hẹn ước giữa các người lớn nên mọi việc diễn ra rất nhịp nhàng và đều đặn. Vì thế, mỗi khi mẹ hay ba đến trễ, họ biết ngay nó sẽ ở đâu mà tìm; và cô giáo thì yên tâm mỗi khi để nó lại trong lớp học vì biết chắc đã có bác Bình coi giữ…"
– Trích "Chiếc áo tàng hình"
Mời bạn đón đọc.