Giới thiệu sách Chỉ Vì Yêu
“… Khi Tara đi giữa giáo đường, mắt cô ta nhìn thẳng tới trước, không nhìn qua phải qua trái. Dáng đi cứng đờ không được tự nhiên, và nét mặt xanh xao lo buồn thì không thể nói giả tạo được.
– Ôi, Ty, – Cat thốt lên khi thấy Tara. – Nhìn chị ấy kìa. Có khi nào thấy chị ấy đau đớn như thế này không? – Cô ta hỏi nhỏ với giọng thương cảm.
– Tôi thấy rồi, – anh nói nhỏ đáp lại.
– Em nhớ cảnh ngày đưa đám mẹ. – Cat dừng nói, lau nước mắt ứa trên lông nheo. – Ngày ấy em cảm thấy thật đau đớn.
Để đáp lại lời cô em gái, anh đưa tay ôm quàng lưng cô, để bàn tay lên vai cô, lòng nhớ lại ngày đau đớn hôm ấy. Cho nên, anh cảm thấy thương cảm cho sự mất mát của Tara.
Anh và Cat cùng theo đoàn người đưa đám đến viến linh cữu. Từng người đến chia buồn, Tara đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ như người máy, mắt không nhìn thẳng vào ai hết.
Rồi đến phiên hai anh em đến nói lời vĩnh biệt. Cat bước đến, Ty đi bên cạnh cô. Lần đầu tiên ánh mắt Tara chú ý đến người quen.
– Kìa Cat! – Tara thốt lên, giọng nức nở, hai tay đưa tới trước khi cầu cứu. – Anh ấy đâu… – Cô nhích đầu qua và thấy anh.
– Tara, – Ty lên tiếng, nhưng hai đầu gối chân của cô ta đã khuỵu xuống bất tĩnh.
May thay Ty chụp cô ta kịp, ôm cô vào vòng tay trước sự hoảng hốt của nhiều người. Trong khi mọi người đang chen nhau đến giúp sức, một người trong ban tổ chức tang lễ bước tới, dẫn Ty sang phòng bên cạnh, nơi có ghế nệm dài.
Ty bế Tara đến chiếc ghế nệm dài có Cat theo sau bén gót, anh để Tara lên ghế, và Cat vội lót hai cái gối nệm phía sau lưng cô ta, để cô ta nằm dựa nghiêng trên gối. Người điều khiển buổi tang lễ đóng cửa lại, đến với họ, lấy chai amônhăc trong túi ra, mở nắp. Ông ta vẫy vẫy miệng chai dưới mũi Tara.
Khi bắt đầu hồi tĩnh, cô lúc lắc đầu phật ý.
– Cô ấy sắp bình phục rồi, – người điều khiển tang lễ nói. Ông ta định nói thêm gì đấy nữa thì bỗng có tiếng gõ cửa thật mạnh.
Sau một hồi mơ màng, Tara nhìn vào mặt Ty, cặp mắt đen lộ vẻ buồn bã.
– Anh có đến. – Cô thốt lên, giọng như khóc, rồi đưa cả hai tay về phía anh. – Ôi, lạy chúa, ôm em đi Ty. Ôm em đi.
Cô ta không nói thêm gì nữa mà chỉ đưa hai tay về phía anh. Ty đang ngồi trên mép cái ghế nệm, kéo cô đến gần mình. Tara liền quàng hai tay quanh cổ và úp mặt vào áo vét của anh, rồi khóc nức nở.
– Em rất cần đến anh. Rất, rất cần.
Góc mũ của cô ta móc vào áo vét anh, chệch nghiêng một bên. Ty lấy cái mũ có đính tấm mạng ra, đưa cho Cat, rồi vuốt nhẹ mái tóc đen mịn màng của cô ta.
– Được rồi, – anh vỗ về nho nhỏ. – Có anh đây.
Một người đàn ông thứ hai xuất hiện bên khuỷa tay của Ty, ông ta mặc bộ côm lê đen, thắt cà vạt đen đẹp không chê vào đâu được, cặp kính gọng thép rất hợp với mái tóc hoa râm chải gọn gàng.
– Tôi là bác sĩ Davis Parker, – ông ta tự giới thiệu, vừa nói ông vừa đưa tay bắt mạch cho Tara. – Tôi chăm sóc cho Tara từ khi bố cô ấy mất.
– Không, – Tara rên rỉ chống đối, lôi tay lui khỏi tay ông bác sĩ rồi áp người sát thêm vào Ty. – Nói họ đi hết đi, Ty. Anh làm ơn nói đi.
– Cô ấy bị quẫn trí. – Ông bác sĩ lấy trong túi áo ra một chai thuốc nhỏ màu nâu rồi nhìn người phụ trách lễ tang đang đứng gần đấy. – Cho tôi xin ly nước được không?
– Tôi có sẵn một ly đây. – Ông ta đưa ly nước cho bác sĩ.
– Tara, cô hãy uống thuốc đi. – Ông bác sĩ lắc cái chai lấy ra một viên thuốc đưa cho cô ta. – Cô sẽ cảm thấy đỡ ngay.
Cô ta lắc đầu rồi ngẩng mặt ướt mèm nước mắt nhìn Ty.
– Bảo ông ấy để cho em yên. Bảo họ đi hết để cho em yên, – cô ta nói, giọng thổn thức. – Em không thích có những người này ở gần bên em nữa. Bảo họ đi hết đi.
– Nhưng, thưa bà Calder, – người phụ trách lễ tang nói xen vào, giọng nói dịu dàng, – chúng ta còn làm lễ ngoài mộ nữa. Chắc bà biết, bố bà muốn.
– Bố tôi mất rồi! – Tara nói thật lớn. – Ông cụ không cần biết có tôi ở đây hay không. Làm sao ông biết được? Ông chết rồi. – Bỗng cô ta phá ra cười rồi khóc ngất.
– Cô ấy mất trí rồi, – ông bác sĩ bực bội nói, – Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên đưa cô ấy về nhà, ở đấy tôi có thể cho cổ uống thuốc an thần.
– Có cửa ngách không? – Ty hỏi người phụ trách lễ tang.
– Có. – Ông ta gật đầu đáp. – Để tôi cho gọi xe đến ngay bây giờ.
– Gọi nhanh đi, – Ty đáp, rồi nói với Tara, – chúng tôi sẽ đưa cô về nhà, được chứ?
Nhưng thay vì tỏ ý bằng lòng, cô ta lại có vẻ điên thêm khi nghe anh nói thế.
– Đừng bỏ em, Ty. Đừng bỏ em. – Cô ta vừa nói vừa khóc như mưa, đồng thời hai tay níu cứng vào anh.
– Chúng tôi không đi đâu hết, Tara, – Cat nói cho cô ta yên tâm. – Chúng tôi ở lại với chị chừng nào chị còn muốn.
Ty sững người, âm thầm chống đối lời hứa không thích hợp của bà em gái. Mặc dù Tara đang trong tình trạng mất trí đáng thương, anh vẫn thấy thân hình cô khêu gợi như trước kia và ý thức rất rõ hơi ấm trên người cô đang áp sát vào anh. Nước hoa trên người Tara tỏa ra thơm ngát gợi lại trong trí anh nhiều kỷ niệm về tình dục mà hai người đã từng ôm ấp nhau.
Nhưng trước hoàn cảnh hiện tại, Ty không nói gì để chống lại lời hứa của Cat. Anh định đợi khi Tara đã về nhà, đã uống thuốc an thần, anh sẽ nói cho em gái biết. Cho nên anh cố an ủi cô ta đang khóc trong tay anh.
Mấy phút sau, người phụ trách tang lễ quay lại với hai người phụ tá. Ty bế Tara trên tay, những người khác đi theo hộ tống, họ đi qua cánh cửa bên, đến chiếc xe hơi đang đợi.
Khi Ty để Tara ngồi ở ghế sau phía bên phải, cô ta liền níu cứng anh, hoảng hốt nói:
– Đừng rời em, Ty. Đừng rời em. – Cô ta khóc tấm tức như còn bé bỏng.
– Anh không rời em đâu. – anh trấn an cô ta. – Chúng ta vào xe để về nhà.
Tara phải miễn cưỡng thả Ty ra một lát cho anh leo lên xe, rồi khi anh đã ngồi vào chỗ, cô lại sà vào lòng anh. Người bác sĩ giữ cho Cat leo lên xe ngồi vào chỗ phía sau gần bên họ.
– Tôi sẽ gặp quí vị ở nhà, – ông bác sĩ nói rồi đóng cửa xe, và gõ lên mui xe hai gõ, ra hiệu cho tài xế lái đi…”
Mời bạn đón đọc.