- Vào trang riêng của tác giả
- Xem tất cả các sách của tác giả
Cuốn sách này không kể gì khác ngoài một câu chuyện tình.
Một câu chuyện tình giữa bốn con người bị gạt ra ngoài lề cuộc sống. Camlille, Franck, Philibert và Paulette.
Những kẻ vô tích sự, những số phận chìm nổi, những tấm lòng thuần khiết.
Bốn que diêm chụm lại trên một ngọn lửa.
Và, phù…
Tất cả bốc cháy.
Câu chuyện của họ, đó là lý thuyết về những quân domino, nhưng theo chiều người lại:
Thay vì làm nhau ngã, họ giúp nhau đứng dậy.
“… – Em điên thật rồi… Em có biết mở một nhà hàng tốn bao nhiêu không?
– Không.
– Em điên thật rồi… Thôi nào… Anh phải đi dọn nốt đồ đạc… Anh ăn tối ở nhà Philou và Suzy tối nay, em tới nhé?
Cô túm lấy cánh tay anh để ngăn anh đứng dậy.
– Em có tiền đấy…
– Em á? Em vẫn sống như ăn mày ấy!
– Vâng, bởi vì em không muốn đụng đến nó… Em không thích đồng tiền ấy, nhưng với anh thì em rất muốn đưa…
-…
– Anh có nhớ em đã kể rằng bố em là nhân viên bảo hành và ông đã chết do… do tai nạn lao động, anh còn nhớ không?
– Có.
– Thế này, ông đã thu xếp rất khéo… Vì ông biết mình sẽ bỏ em lại nên ít ra ông cũng nghĩ đến chuyện che chở cho em…
– Anh không hiểu.
– Bảo hiểm nhân thọ… Theo tên em…
– Thế tại sao em… Tại sao em chẳng bao giờ mua cho mình một đôi giày ra hồn cả?
– Bởi vì em nói rồi đấy… Em không muốn số tiền đó. Nó bốc mùi người chết. Em muốn bố em sống cơ. Không phải cái đó.
– Bao nhiêu?
– Em nghĩ là đủ để một ông chủ ngân hàng nhoẻn miệng cười với anh và đề nghị cho anh vay một khoản lớn đấy…
Cô đã lấy lại cuốn sổ.
– Khoan đã, em nghĩ mình đã vẽ ở đâu đó.
Anh lấy tay giằng lại.
– Thôi nào, Camille… Thôi đi nào. Đừng có giấu mình sau cuốn sổ chết tiệt này nữa đi. Thôi đi… Chỉ một lần thôi, anh van em đấy…
Cô nhìn quầy rượu.
– Này, anh nói với em đấy nhé!
Cô nhìn cái áo phông của anh.
– Không, anh cơ. Hãy nhìn anh đi.
Cô nhìn anh.
– Sao em không nói anh đơn giản là: “Em không muốn anh ra đi”? Anh cũng như em thôi… Anh chẳng cần số tiền nếu chỉ mình anh tiêu… Anh… Anh không biết, mẹ kiếp… “Em không muốn anh ra đi”, câu ấy khó nói lắm sao?
– Em đã nói với anh rồi.
– Cái gì?
– Em đã nói với anh rồi…
– Khi nào?
– Tối ba mươi mốt tháng Mười hai…
– Ừ, nhưng mà cái đó không tính… Đấy là vì liên quan đến Philou…
Yên lặng.
– Camille?
Anh uốn lưỡi nói rõ:
– Em… không… muốn… anh… ra… đi.
– Em…
– Tốt lắm, tiếp tục đi… Không…
– Em sợ.
– Sợ gì?
– Sợ anh, sợ em, sợ tất cả.
Anh thở dài.
Và lại thở dài…”
Mời bạn đón đọc.
Chỉ cần có nhau
Cuốn sách của những điều khiến người ta thích lặng lẽ ngồi đọc trong một góc nào đó, xa rời mọi ồn ào.
Cuốn sách của những điều khiến người ta thích lặng lẽ ngồi đọc trong một góc nào đó, xa rời mọi ồn ào.
Cuốn sách lập tức kéo tuột bạn trượt đi như một chiếc xe không phanh. Rồi, “kịch” một cái, rơi tuột xuống đáy. Nơi đây chẳng đào đâu ra chất thơ hay những giai điệu tình ca sóng sánh. Chỉ có những con người cùng khổ đang lầm lũi bên nhau. Và sống, rất thật, với những bộ mặt có phần méo mó, dị hình của mình.
Camille, một nữ lao công gầy gò như xác ve, làm quần quật ở những chốn bẩn thỉu nhất, trong những khoảng thời gian vốn được xem như giờ nghỉ ngơi. Franck, một tay đầu bếp bị vắt kiệt sức vì món xốt cho nhà hàng ăn. Filibert, một gã vô dụng không bao giờ cất lên nổi câu nói theo suy nghĩ, đi đứng toàn theo lối “đá thúng đụng nia”. Paulette, một bà già tỉnh lẻ tính nết lẩm cẩm hệt như sức khỏe hiu hắt của mình.
Họ, gần như không sống như con người, gấp gáp như để vùi quên mình dưới dòng chảy thời gian, không ý thức mình là ai và chẳng chút mảy may yêu lấy bản thân. Họ, nghèo, đói thảm hại, cuộc sống không thể bần cùng hơn, luôn trong cảm giác tuyệt vọng mà chẳng tìm nổi một nơi để bấu víu. Họ, như thể bị quẳng ra ngoài rìa cuộc sống, những mảnh đời bị vắt đến kiệt quệ… Và đó chính là nơi Camille, Franck, Filibert và Paulette cất lên tiếng nói của mình. Gần 600 trang toàn những lời thoại ghép nối vào. Lời lẽ ngắn không thể lược giản hơn, dường như chẳng ai buồn nói hay đại loại chẳng nói nổi. Song chính những câu thoại cụt ngủn này là con đường để độc giả chạm vào từng nhân vật, lần tới nỗi đau của Franck khi bị mẹ bỏ rơi đến hai lần và một tuổi thơ bị tổn thương đến mức chỉ muốn quên; chạm vào cảm xúc của Camille với một bà mẹ thường xuyên tìm cách tự tử còn người cha bị chết trong một tai nạn thảm khốc; chia sẻ với tính nết quá đỗi vụng về của một chàng hầu tước chịu lối giáo dục nhầm thế kỷ khiến Filibert không làm sao hòa đồng với mọi người; hiểu hơn về nỗi buồn ẩn giấu sau những nếp nhăn thời gian của một người vừa đóng vai trò là bà, vừa kiêm người mẹ của Paulette…
Lẽ thông thường, khi bốn con người đó gặp nhau, họ sẽ ngã dúi dụi xuống như những quân cờ domino. Thế nhưng, chính những mảnh đời khắc khổ ấy đã hé mở những điểm mấu nối với nhau. Từ chính nơi được coi là khô cằn ấy, cái cây tình yêu được gieo mầm một cách chật vật. Và họ cũng bám vào nhau một cách khó khăn như thế. Bởi họ đều trong cảnh khốn cùng nhất, tuyệt vọng nhất, đang dựa dẫm vào nhau.
Anna Gavalda không đơn giản kể một chuyện cổ tích trong Chỉ cần có nhau. Ở đó, đượm sự cảm thông trong góc nhìn bao dung và tinh tế của nữ nhà văn trước số phận con người. Họ cũng chẳng cần ai thương hại, mà chỉ cần được hiểu về mình. Và khi họ càng đến gần nhau, họ càng khám phá được nhau, về bản thân, và về những hy vọng cần phải được lóe lên đâu đó.
Chỉ cần có nhau là một câu chuyện tuyệt diệu về tình yêu. Những ai đã từng đọc các cuốn sách trước đó của Anna Gavalda sẽ nhận ra chất hài hước một cách tự nhiên trong cuốn tiểu thuyết này. Những điều cảm động xuất phát từ những chi tiết thật đơn giản, chân thực, giống như chiếc mũ cùng cái khăn mà bà Paulette đã cặm cụi ngồi đan trong trại dưỡng lão tặng Camille. Tài hoa của Anna Gavalda nằm ở cách miêu tả mọi điều trong cuộc sống một cách nhẹ nhàng nhưng chân thực. Tờ Elle nhận xét: “Gần 600 trang sách sẽ khiến chúng ta mỉm cười, trái tim chúng ta thắt lại, thậm chí tan vỡ, rồi chúng ta cười sảng khoái”.
Phương Trâm
(Nguồn: báo Vnexpress)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
Chỉ cần có nhau – và bắt đầu cuộc sống
Anna Gavalda không phải là một cái tên lạ, nhà văn nữ người Pháp này đã từng được biết đến với hai tác phẩm Giá đâu đó có người đợi tôi và Bố đã từng yêu. Lần này trở lại với tác phẩm Chỉ cần có nhau (Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn, 2008), Anna Gavalda lại thêm một lần nữa chinh phục độc giả bằng một tác phẩm cần đọc trong một sự tĩnh lặng của riêng mình
Anna Gavalda không phải là một cái tên lạ, nhà văn nữ người Pháp này đã từng được biết đến với hai tác phẩm Giá đâu đó có người đợi tôi và Bố đã từng yêu. Lần này trở lại với tác phẩm Chỉ cần có nhau (Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn, 2008), Anna Gavalda lại thêm một lần nữa chinh phục độc giả bằng một tác phẩm cần đọc trong một sự tĩnh lặng của riêng mình
Khó tránh khỏi cảm giác đắng đót khi đọc Chỉ cần có nhau. Ở đó, có những cuộc đời bị chà đạp, có những cuộc đời sống không mục đích. Họ nghèo, đói và cô đơn – lạc lõng ngay cả khi công việc thường nhật vắt kiệt sức lực họ. Nhưng rồi trong dòng chảy bất tận, nghiệt ngã và vô tình ấy, bốn mảnh đời đã gặp nhau.
Sự sẻ chia làm ranh giới gắn kết họ lại với nhau. Chị lao công, ông đầu bếp, gã vô công rồi nghề và bà già quê lẩm cẩm – bốn cuộc đời bốn nỗi đau riêng, họ đã từng sống trong căm lặng. Nhưng cuộc sống này, không ai có thể sống đơn độc mà trọn vẹn một cuộc đời.
Chỉ cần có nhau – một câu chuyện tình yêu đẹp được dệt lên từ những sợi tầm gai đau khổ. Nhưng nỗi đau đã không đi đến ngõ cụt, cũng như cuộc sống này không có đường cùng…
Hàn Đông
(Nguồn: Báo Người Lao Động)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
"Chỉ cần có nhau"
Chỉ cần có nhau là tác phẩm mới nhất của nữ nhà văn Pháp Anna Gavalda tại Việt Nam (Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn đồng ấn hành), sau Giá đâu đó có người đợi tôi và Bố đã từng yêu.
Chỉ cần có nhau là tác phẩm mới nhất của nữ nhà văn Pháp Anna Gavalda tại Việt Nam (Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn đồng ấn hành), sau Giá đâu đó có người đợi tôi và Bố đã từng yêu.
Tiểu thuyết xoay quanh cuộc sống cùng khổ của bốn nhân vật Camille – nữ lao công gầy yếu, luôn phải làm việc trong môi trường bẩn thỉu nhất, Frank – một đầu bếp với tính nết cáu kỉnh và gánh nặng về một người bà, Filibert – một gã vô công rồi nghề, ưa mặc cảm và khó hòa nhập với cộng đồng, Paulette – một bà già nhà quê yếu mòn với tính nết lẩm cẩm. Bốn cuộc đời với những nỗi đau riêng, từng chung sống trong câm lặng những tưởng sống vô vị và không mục đích… đã bùng lên ánh sáng khi họ gặp nhau và cùng sẻ chia. Tác phẩm mang lại hơi ấm và niềm tin vào cuộc sống.
Lệ Chi
(Nguồn: Báo Thanh Niên)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn