Giới thiệu sách Cây Xoan Sinh Tử – Truyện Không Đọc Lúc Nửa Đêm
“Đêm khuya mịt mùng, trời càng khuya mưa vẫn còn nặng hạt. Mưa giăng kín cả trời đất, như một bức tranh trắng xoá trong mắt Huy Phong. Anh đứng dưới cơn mưa trong tư thế bất động suốt mấy tiếng đồng hồ, đầu tóc, quần áo ướt sũng nước mưa. Ngước mặt nhìn lên vòm trời xám xịt, những cánh hoa tím phơn phớt trắng đung đưa. Cánh hoa tơi tả, những chiếc lá rũ xuống như muốn ôm lấy Huy Phong.
Quanh năm suốt tháng, cây xoan vẫn miệt mài ra hoa, mặc cho gió mưa tầm tã, mặc cho nắng cháy da người, sự sinh tồn của nó đáng cho Huy Phong nể phục. Những ai đi ngang qua nhà anh phải dừng chân đứng lại, họ ngắm nghía cây xoan một cách say mê, đôi khi thả hồn theo từng cánh hoa. Hoa xoan đép quá, như che kín một khung trời. Một khung trời màu tim tím.
Ánh sáng yếu ớt từ trong nhà len qua cửa sổ lướt qua gương mặt Huy Phong, chỉ một tia sáng nho nhỏ thôi cũng làm cho anh cảm thấy khó chịu. Thế giời này bao nhiêu chuyện buồn phiền đang vây quanh lấy anh chăng? Một cơn gió thình lình thổi qua làm cho cánh hoa xoan đung đưa, làm cho những giọt mưa còn bám trên cánh hoa rơi xuống đất.
Huy Phong hắt hơi liên tục, lần đầu tiên anh cảm thấy lạnh. Ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, hai chân anh bắt đầu tê cứng. Đêm càng khuya, mưa càng nặng hạt, anh vươn vai nhón người lên cao hái một cành hoa xoan rồi quay trở về phòng.
Những ngày gần đây Huy Phong liên tục bị mất ngủ. Đầu óc nặng trịch, đôi mắt như có lửa, lồng ngực anh như treo một bao cát và bao tử cứ cồn cào như trăm ngàn con kiến đang bò trong đó.
Huy Phong đang đứng lặng yên trong phòng khách, trước mặt anh một khung hình trái tim có lồng một bức ảnh gia đình, ánh mắt anh dừng lại thật lâu trên khuôn mặt bầu bĩnh, má lúm đồng tiền và hai bím tóc thắt nơ xinh xắn. Con bé cứ tròn xoe mắt nhìn anh, ánh mắt nó trẻ thơ vô tội vương vấn một nét buồ man mác.
Bàn tay Huy Phong run rẩy sờ lên khung hình, anh thảng thốt kêu lên:
– Bon Bon! Con gái của ba! Con đang ở đâu?
Từ phía ngoài nhà bỗng vang lên một tiếng động lạ lùng, có lúc nghe như tiếng bước chân khua trên sỏi đá nghe lạo xạo, rồi có tiếng khóc nho nhỏ nghe như tiếng rên rỉ ai oán, Huy Phong ngạc nhiên hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Mưa đã tạnh tự lúc nào, vằng trăng lưỡi liềm không đủ sáng để soi rỏ ánh vật xung quanh, dường như tất cả những ánh sáng huyền ảo đang gom lại một điểm.
Trong đêm tối, những cánh hoa xoan lung linh như các vì sao toả sáng, Huy Phong không nhận ra màu tím hoa xoan, từng cánh hoa chuyển màu, nhuộm đỏ tươi như xác pháo. Máu, một vùng trời loang loáng máu, Huy Phong đưa tay dịu mắt, anh đứng chết trân trước cảnh tượng kinh hoàng.
Đột nhiên đèn trong phòng vụt tắt, rồi đèn tự nhiên sáng trở lại, Huy Phong không còn trông thấy gì cả. Tất cả rơi vào khoảng không gian tĩnh lặng đến ghê rợn. Huy Phong chạy nhanh ra khỏi phòng khách.
Và bây giờ anh lại thẫn thờ đứng dưới gốc cây xoan, đêm đã khuya, ánh trăng mông lung, những vì sao lưa thưa điểm xuyết trong vòm trời đen tối. Anh ngồi xuống tựa lưng vào thân cây, nhắm nghiền mắt lại để tìm một cảm giác yên bình.
Huy Phong đắm mình trong giấc mộng mị, anh mơ hồ trong thấy một bàn tay bé xíu đang nâng nhẹ khuôn mặt anh, giọng nói con gái anh văng vẳng như ở tận nơi xa xôi:
– Ba đừng buồn nữa nha ba! Con lúc nào cũng ở bên cạnh ba…”
Mời bạn đón đọc.