Giới thiệu sách Buffet Truyện Ngắn Sài Gòn (Truyện Ngắn Tự Chọn Của 30 Nhà Văn Ở TP. HCM) – Tập 2
“… Tôi khẽ nhìn Yến, không biết sao, lúc này nữa khuôn mặt của Yến, phía tôi nhìn thấy, lại chìm trong bóng tối, dù cho là nó thuận hướng về phía mặt trời. Không hẳn là vì mặt trời đang tìm cách trốn xuống bên kia núi.
Nửa mặt bên kia của yến, hướng về bên bờ trái của con sông, nơi tôi không thể thấy, mù mờ bóng tối, lại sáng rực lạ thường. Thoáng chốc, tôi vừa mới hiểu kịp vì nó ánh lên một màu lửa cháy nóng của bom napan. Bỗng nhiên tôi khóc mà lần lựa một lúc tôi vẫn không tìm được lý do, vì sao tôi lại khóc. Tôi sẽ không bao giờ tìm được vì chính cả khuôn mặt tôi cũng nhuộm một màu đỏ cháy như Yến.
Mặt trời chìm sâu bên kia núi, nửa con mắt lửa nhìn xuống cánh đồng cát, giờ thì cát như đang sôi. Cát di chuyển, lay động. Như dưới nó có một lò lửa không lồ.
Trong khung cảnh êm đềm của một chiều hè buồn hiu, bỗng nhiên tôi buồn không kể xiết, không hề vì dòng sông lúc này trông ảm đạm, hay là bầu trời về chiều không vui. Tôi chợt thảng thốt, tôi muốn khóc chỉ vì một ngày nào đó Yến sẽ chết. Tôi cũng sẽ chết, thậm chí, chúng tôi có những đứa con, khi nào nhìn chúng, những đứa con của cát, vui vẻ chơi đùa, tôi cũng nghĩ vậy. Không thể khác, rồi đây những khuôn mặt xinh tươi này cũng sẽ mất đi.
Tôi dửng dưng nhìn thấy bầy gà con rúc rích bên mẹ, chúng như những cuộc len nhỏ màu vàng óng. Gà mẹ lo lắng vì chiều dần tới. Nhưng gà trống cha vẫn dùng hai chân mạnh mẽ của mình bới lớp lá ẩm mục. Ông ta lo xa, chủ một gia đình không phải là dễ, tích cốc phòng cơ, trời có khi lúc mưa lúc nắng.
Tôi không dửng dưng. Khi chợt nhìn thấy mà võ đồn thau quen thuộc của cái núm kíp nổ của trái mìn cóc. Chúng không chỉ có một thằng, mà một hàng dài sắp đặt. Những tên kẻ cướp tinh nghịch, những khách không mồi, bôi mặt đen, hung hăng. Trước khi rời làng, chàng chơi khăm, Mìn cóc ư, mìn đĩa, và mìn mặt trăng khuyết. Nó cười khi va chạm bất cứ thứ gì trên thân nó, dù nó đang ở trong một giấc ngủ say triền miên. Những con kiến trông buồn cười tức tưởi, hốt hoảng tháo chạy, chúng cụng râu với nhau vội vã.
Mùa hè nơi này tới muộn thật. Chiều, rồi tối dần mà hè vẫn chưa tới. Tôi gọi hè như tên của một người. Rồi tôi không còn kịp… làm chuyện gì khác hơn, là bổng lên trời, tôi nổ tung. Yến bay lên trước tôi, hiện ở khoảng không trên tôi, những con gà non vàng óng màu len tươi, với bà mẹ gà chân tay xáo trộn, bay chung quanh Yến. Tôi thấy cánh tay trái của tôi, và một phần vai cũng của tôi, lại lơ lửng khá xa tôi.
Yến rơi xuống trước tôi, với chỉ nửa mảnh sọ, và mái tóc rối nùi cháy xém. Tôi chỉ còn kịp, nếu như thật sự là kịp, nhìn thấy dòng sông cạn, nơi Yến thường đi qua lúc trước để vào núi. Nước bị đun chảy, từ dưới cát và sỏi tung mạnh lên cao, như một vòi phun. Trên ngọn nước đỏ ngầu là một người nào đó bị tùng xẻo. Khi tôi và Yến rơi trở lại mặt đất, trời tối đen…” (Trích đoạn Hè Muộn – Mac Can)
Mục lục:
Một “hợp chủng quốc” hùng mạnh!
Bản lĩnh đàn ông – Phan Thị Vàng Anh
Tình ảo – Đoàn Thách Biền
Hè muộn – Mac Can
Một khắc trong đêm – Nhật Chiêu
Chuyện không thể gọi tên – Nguyễn Danh Lam
Hạnh phúc chơn kinh – Lý Lan
Giải phẫu thẩm mỹ – Phạm Thị Ngọc Liên
Phía núi bên kia – Nguyễn Thiên Ngân
Quán trọ – Nguyễn Thị Minh Ngọc
Toilet cổ trong ngôi nhà cổ, ngôi nhà cổ ở trong phố cổ – Nguyễn Vĩnh Nguyên
Người ăn táo – Phan Hồn Nhiên
Chiếc chai trôi trên sông – Lê Văn Thảo
Mưa – Nguyễn Đông Thức
Bộ ấm chén bằng đất nung – Trần Kim Trắc
Ở một nơi không có bảo – Phương trình.
Mời bạn đón đọc.