Giới thiệu sách Bích Huyết Can Vân (Trọn Bộ 2 Tập)
“… – Sợ quái gì? Cứ nói với lão có kẻ định trốn trong rừng, lão có biết đấy là ai? Vả chăng bây giờ chúng ta còn sợ gì lão nữa?
Tần Đắc Hải hơi nhếch mép gian trá, gật đầu:
– Nói phải lắm, chúng ta phóng hỏa đi!
Vừa nói, Tần Đắc Hải vừa lấy mồi lửa trong túi, hắn cúi xuống đánh mồi vào một mặt đá. Lửa soẹt lên, hắn đang định ấn mồi lửa vào một đám cỏ khô, bỗng nhiên không biết từ đâu có luồng gió lạ lùng thổi quét tới dập tắt mồi lửa.
Tần Đắc Hải không có thì giờ để ý, hắn cúi xuống đánh lửa lần thứ hai. Lần này cũng ngay lúc lửa vừa xẹt lên luồng gió quái lạ lại thổi đến dập tắt lửa.
Tần Đắc Hải vẫn không để ý, hắn rủa thầm một tiếng, lại tiếp tục đánh lửa. Ngọn gió lại thổi quét tới dập tắt lửa. Ba lần liên tiếp khiến Tần Đắc Hải buộc phải lưu ý, mặt hắn biến đổi sắc, hắn hiểu rất rõ ba lần gió đều thổi đúng lúc dập lửa không phải là chuyện tình cờ. Hắn liền mắt về phía Đồ Nhất Phi gằn giọng:
– Ta không tin gió ở đây không cho ta đốt lửa!
“Xoẹt” một tiếng, hắn đánh mạnh mồi lửa vào mặt đá rồi chuẩn bị quăng vào đống cỏ khô. Lần này vẫn có luồng gió lạ lùng thổi tới, Đồ Nhất Phi kịp thời cất giọng lạnh lẽo:
– Thì ra có cao nhân ở đây, thảo nào, bằng hữu, hãy xuất đầu lộ diện đi!
Thân hình hắn cùng với tiếng nói vọt lẹ vào rừng. Trong rừng vọng ra tức thì một tiếng rú nhỏ rồi im bặt. Tần Đắc Hải nghe rất rõ ràng đó là tiếng rú của Đồ Nhất Phi, họ Tần kinh dị đứng bật dậy lớn tiếng hỏi:
– Đồ huynh, làm sao thế?
Tên họ Đồ kia như cây kim lọt xuống nước mất tăm, có lẽ đã gặp tai nạn gì rồi! Với tên tuổi “Chức thủ nhân đồ” nổi tiếng giang hồ đã lâu thế mà mới xuất thủ đã bị đối phương khuất phục hoặc giết chết cũng nên, tất nhiên ai đó ẩn thân trong rừng phải là nhân vật có thân thủ phi thường.
Tần Đắc Hải run lên, hắn động thân định trốn chạy, nhưng thân hình hắn vừa mới động đột nhiên đã nghe âm thanh lạnh như băng từ trong rừng vọng ra chấn động cả màng nhĩ:
– Sao? Ngươi không quản gì tới bằng hữu ư?
Âm thanh khá quen thuộc như đã nghe trong ngày, Tần Đắc Hải cả kinh, đầu cước tăng thêm lực nhún vọt tung thân lên trốn chạy. Nào ngờ, hắn chậm một bước, một bóng trắng từ trong rừng mau hơn vọt mất hết dũng khí, hắn vội vàng xuất chưởng ngưng tụ công lực đánh vào giữa ngực bóng trắng. Chợt nghe tiếng cười nhẹ:
– Tần tam bảo chủ, ngươi còn kém nhiều lắm!
“Bình” một tiếng chấn động, thân hình cao lớn của Tần Đắc Hải dội văng ra xa. Ngay lập tức bóng trắng rơi xuống trước mặt hắn. Đó nghiễm nhiên là Môn Nhân Kiệt…”
Mời bạn đón đọc.