Giới thiệu sách Bến Không Chồng – Tái bản 03/04/2004
… Mấy năm xa quê giờ đây Hạnh chỉ mơ ước được ở căn nhà nhỏ này. Đây mới chính là niềm vui của đời Hạnh, là tương lai của con Hạnh. Một ước mơ thật giản dị, Hạnh được cầm chiếc chổi rơm quét nhà, được tự tay nhóm lửa nấu cơm cho chú Vạn như ngày xưa. Hạnh vẫn nhớ ngày ấy chú Vạn dạy Hạnh tập nấu cơm. Chú bảo phải thế này này, phải cho ngón tay đo mức nước trong xoong để cơm khỏi khô quá hoặc nhão quá. Những kỷ niệm nhỏ mà xa xôi quá nhưng không hiểu sao bây giờ vẫn hiện rõ trong tâm trí Hạnh. Hạnh không thể để chú Vạn sống cô đơn mãi thế này. Từ ngày đi khỏi làng Đông, Hạnh mới nhận ra một điều con người ta sống trên đời cần có cái tổ ấm gia đình. Không có lý, khi ta làm cho cuộc đời này tốt đẹp hơn lại là tội lỗi được. Hạn sẽ chăm chút cho tuổi già của chú Vạn bằng tình cảm sâu nặng của một con người đối với cha, người vợ đối với chống. Nỗi cô đơn của cuộc đời đã làm cho Hạnh nhận ra trên đời này không có ai tốt như chú Vạn và không có ai khổ và cô đơn như chú Vạn…
Trên đây là một trích đoạn của câu chuyện được nhiều bạn đọc biết đến Bến không chồng của nhà văn Dương Hướng.