Giới thiệu sách Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Bạch Mã Khiếu Tây Phong:
“… Một hôm, Lý Văn Tú cưỡi con ngựa trắng, từ nơi sư phụ quay về nhà. Đi được nửa đường, bỗng thấy ráng đỏ hiện đầy trời, khí hậu sa mạc thay đổi thất thường, gió bấc mỗi lúc một mạnh, xem ra một cơn bão tuyết lớn đang kéo đến. Nàng giục ngựa phóng nhanh, thấy những người chăn cừu đang lùa gia súc về chuồng, trên trời chim chóc không còn thấy con nào nữa. Nàng về gần đến nhà, bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp, một người phóng ngựa tới. Lý Văn Tú hơi kinh ngạc: hiện nay bão tuyết đến nơi, sao lại còn ai ra khỏi nhà đây?. Tiếng vó ngựa đến gần, thấy trên lưng là một người khoác một tấm áo khoác bằng len đỏ, chính là một cô gái Cáp Tát Khắc.
Nhãn lực Lý Văn Tú bây giờ khác hai năm trước xa, từ xa đã nhìn rõ cô gái đó thân hình mảnh dẻ, mặt mũi xinh xắn, chính là A Mạn. Lý Văn Tú không muốn hai người gặp nhau, xoay đầu ngựa, chạy đến phía nam một ngọn đồi nhỏ, náu mình sau tàn cây. Nàng thấy con ngựa của A Mạn cũng chạy về hướng ngọn đồi, vừa đến bên chân núi bỗng huýt một tiếng còi, trên đám cây trên đồi cũng có tiếng đáp lại. A Mạn nhảy xuống ngựa, một người đàn ông chạy đến bên nàng, hai người ôm chặt lấy nhau, nở những trận cười ròn rã. Người thanh niên kia nói:
– Sắp có bão tuyết đến nơi rồi, sao nàng còn ra đây?
Chính là tiếng của Tô Phổ. A Mạn cười đáp:
– Anh chàng ngốc này, sao chàng biết sắp có bão tuyết, vậy mà vẫn còn liều mình đứng đây đợi ta?
Tô Phổ cười đáp:
– Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau nơi đây, so với ăn cơm còn quan trọng hơn. Dù phải xông vào đao kiếm, ta cũng vẫn đến đây chờ nàng.
Hai người sánh vai ngồi trên ngọn đồi, thủ thỉ những lời yêu thương âu yếm. Lý Văn Tú chỉ cách mấy gốc cây, không khỏi ngẩn ngơ. Tiếng hai người có lúc rất lớn, nghe thật rõ ràng, có lúc lại chỉ thì thầm, không nghe thấy gì cả. Cũng có khi hai người không biết nói chuyện gì vui mà đột nhiên cùng cười rộ cả lên.
Thế nhưng dù hai người có nói lớn, Lý Văn Tú cũng chỉ vào tai này, ra tai kia, nàng chẳng muốn nghe lén hai người nói chuyện tình. Trước mắt nàng chỉ thấy hai đứa trẻ, một nam một nữ ngồi nói chuyện trên triền cỏ. Đứa con trai là Tô Phổ, còn đứa bé gái chính là nàng, hai người đang kể chuyện xưa, những chuyện gì thì nàng cũng quên rồi, nhưng hình ảnh mười năm trước, vẫn còn hiện rõ ra trước mắt…
Tuyết từng mảng như lông ngỗng rơi xuống, phủ lên trên mình ba con ngựa, trên ba người. Tô Phổ và A Mạng nói chuyện đang vui, chẳng để ý đến, còn Lý Văn Tú cũng không cảm thấy gì. Bông tuyết bắt đầu tụ lại trên đầu ba người, cả ba đầu tóc đều trắng xoá.
Vài mươi năm sau, tóc cả ba người cũng đều sẽ bạc, thế nhưng Tô Phổ và A Mạn vẫn còn cười vui vẻ, còn Lý Văn Tú hẳn vẫn tịch mịch cô đơn? Nàng vẫn còn nhớ đến người xưa nhưng liệu trong lòng người xưa có còn chút hình bóng của nàng không?
Đột nhiên trên cành có những tiếng kêu lộp bộp, A Mạn và Tô Phổ hai người cùng nhỏm dậy, kêu lên:
– Mưa đá rồi! Mau về thôi!
Hai người liền nhảy lên ngựa. Lý Văn Tú nghe hai người kêu lên cũng giật mình tỉnh mộng, thấy những mảnh băng bằng ngón tay đã rơi trên đầu, trên mặt, trên tay, thật là đau đớn. Nàng vội vàng cởi chiếc mũ lông trên yên trùm lên đầu rồi phi ngựa chạy về…”.
Mời bạn đón đọc.