Giới thiệu sách Ai Rồi Cũng Chỉ Còn Lại Một Mình (Tái Bản 2016)
… Có là phụ nữ mới biết việc kiếm tìm cho mình một mái ấm không bao giờ là con đường bằng phẳng dễ đi, có khi còn nhiều chông gai hơn tất thảy những con đường khác.
Nhưng có lẽ Phương Huyền “hơi ác” khi thường bắt các nhân vật nữ của mình phải đi trên con đường dài đằng đẵng đó một mình, cô độc, mà song hành cùng họ thường là cái bóng của chính mình, là những giày vò, đớn đau, dằn vặt, tủi hờn, tiếc nhớ… họ phải nín chịu khi trót dấn chân vào con đường mà họ tin đích đến cuối cùng là ánh sáng ấm áp của ngôi nhà hạnh phúc. Có lúc, tưởng như họ đã tìm thấy cho mình niềm tin, hương vị ngọt ngào của quả chín nhưng một lần nữa cuộc đời lại giằng lấy chút hạnh phúc nhỏ nhoi còn sót lại đó…, thành ra trong cuộc tìm người và đi tìm chính mình đó chỉ còn lại những “vết cắt” ngày mỗi dày thêm, đậm thêm trong tâm hồn…
Gấp sách lại mà nghe một chút gì man mác…
– Nguyễn Quốc Kha
***
Đêm! Biển như con quái vật hung dữ đang chực chờ nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh nó. Tiếng quẫy đạp, tiếng gào thét cuồng điên. Phía trước em là thăm thẳm hư vô. Không thể sờ, không thể nắm, không thể bấu víu… Em chơi vơi. Gió lạnh thốc vào mặt mặn chát. Em lê bước trên bãi cát dài hun hút gió. Thèm lắm vòng tay cuồng nhiệt. Thèm lắm những nụ hôn tham lam vướng víu. Thèm lắm ánh nhìn như ngọn lửa thiêu đốt trái tim em.
(Trích Kẻ rao bán kí ức)
Đôi bàn tay em, có thể cầm, có thể nắm, có thể ôm trọn một trái tim không? Vậy thì, hãy đừng níu kéo. Níu kéo, không phải là cách trọn yêu thương. Níu kéo, chính là lúc em làm cho yêu thương cạn hẳn. Hãy dừng lại ở đó. Và hãy xòe bàn tay của mình ra. Em nhìn đi. Em thấy gì trong lòng bàn tay của mình? Là những khoảnh khắc em đã có. Là những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu.
Với khoảnh khắc đó, em hãy ở lại một mình. Với khoảnh khắc đó, em hãy giữ cho riêng mình em nhé. Chỉ có nó là vĩnh cửu, là trường tồn. Cũng như, chỉ còn lại mình em, bởi chẳng ai đi cùng em đến cuối con đường cả.
(Trích Ai rồi cũng chỉ còn lại một mình)
Quá trễ rồi đúng không anh? Quá trễ để em có thể giữ lại chút an nhiên của chính mình. Làm sao để có anh khi mình chỉ lướt qua nhau như những chiếc bóng vô hình? Anh có cả hậu phương vững chắc. Anh có cả tương lai xán lạn. Anh chỉ gom chút yêu thương sót lại gởi cho em. Mãi mãi, mình sẽ không bao giờ có thể gặp nhau, dù trên đoạn đường nào. Mãi mãi, em sẽ không có anh khi anh là phía khác. “Vết cắt” vô tình lại xé nát nỗi hoang tàn trống trải trong em!
(Trích Vết cắt)
Mời bạn đón đọc.