Giới thiệu sách Ác Báo – Truyện Kinh Dị Chọn Lọc
Ác Báo – Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:
“Người đàn ông dẫn đường trở lại, kêu bà vợ và cô em gái của bà cùng đi. Tôi chợt ngửi phải mùi nồng tanh tưởi nơi áo hắn khi hắn nghiêng người khều vai bà vợ. Bỗng dưng tôi nghe lợm giọng không hiểu tại sao. Cái mùi thật lạ lùng. Bóng tối trong khoang không cho phép tôi nhìn rõ mặt hắn. Mùi tanh đến lạ. Hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn. Tôi thều thào với Phong sau khi hắn đã đi.
– Anh có nghe mùi gì không?
– Không. Mùi gì?
– Có mùi tanh tanh kỳ lắm…
Phong bâng quơ qua chuyện.
– Mùi bùn đó mà.
Cũng khá lâu người đàn ông dẫn đường mới trở lại. Có thể hắn đi không lău lắm nhưng khi chợ đợi thì năm ba phút dễ biến thành năm ba giờ. Chỉ có bốn người trong khoang. Hai tên đàn ông bàn tính nho nhỏ trên bờ. Tôi bỗng nghe gai ốc nổi đầy người. Tôi nắm chặt tay Phong. Mồ hôi tươm ướt lưng. Người đàn ông đẹp trai kêu chúng tôi ra khỏi khoang. Hắn nói, giọng khoan thai.
– Bây giờ tui dẫn ông bà đi, hai người một. Để khỏi mất thì giờ, hai người đi với anh Ban, hai người đi với tui. Tụi tui đi hai đường nhưng đường nào cũng dẫn tới ghe lớn. Đi đông nhiều tiếng động dễ bị lộ.
Rồi không đợi phản ứng của người nào hết, hắn hất hàm người mũi khoằm tên Ban, đẩy cha mẹ Phong về phía đó. Quay nhìn hai đứa tôi, hắn cười, hàm răng lởn nhởn dưới ánh trăng, bóng đen lúm đồng tiền nổi rõ trên má, rồi hắn quay lui bắt đầu đi về phía rừng cây thấp. Phong nắm tay tôi đi theo hắn. Rừng cây tối mờ dù là rừng thưa, bóng lá đen ngòm trên đường lồi lõm. Tôi vấp té loạng choạng nhiều lần, đi chậm hẳn lại.
Chợt một nhánh cây đập vào mặt đau điếng, tôi khựng lại, giằng tay khỏi Phong rồi đỡ nhánh cây cúi người lom khom. Bỗng dưng, tôi nghe thế… không chắt mình nghe đúng, nhưng tứ chi chai cứng. Thứ âm thanh nhọn như tiếng mèo gào giữa khuya. Tim tôi đập nhịp cuồng. Tôi quờ quạng tìm Phong. Chàng đứng sát tôi, chợt tôi cảm thấy cả người mệt mỏi và thõng dài. Người đàn ông dẫn đường quay nhìn hai đứa. Bóng tối mờ nhưng tôi vẫn thấy được ánh mắt kỳ lạ của hắn. Bỗng nhiên nỗi sợ hãi ùa tới tràn ngập người tôi với sự im lặng kỳ lạ của người dẫn đường không thúc hối khi thấy chúng tôi khựng lại. Hắn không hề kêu chúng tôi nhanh bước. Thời gian đứng khựng và cả ba đứng im như chờ đợi phản ứng của nhau. Chợt Phong kéo ngược tay tôi chạy trở lại hướng vừa rời đi lúc nãy. Tôi chạy cuống cuồng theo tay kéo mùa loà. Rừng cây mê hồn trận, chúng tôi chạy bất kể mọi thứ.
Rồi cả hai cũng trờ lại được bờ sông nơi ghe cặp bến. Người đàn ông tên Ban đang cúi khom lục lọi chi nơi bóng đen nằm im bên chân hắn. Tôi đứng sững kêu không ra tiếng. Miệng lưỡi dính thành một khối nghèn nghẹn. Bóng đen dưới chân hắn là mẹ Phong, nửa trên loã thể, tư thế co quắp, mặt úp xuống bùn. Ban hình như cũng không ngờ sự có mặt của tôi và Phong. Hắn đờ người, tay còn cầm sợi dây chuyền vàng lòng thòng. Trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn hắn, nhìn cái búa bửa cửi vất bên chân. Nỗi sợ hãi dâng lấp trí óc. Ý nghĩa lướt thật nhanh trong đầu. Tôi đã hiểu tại sao chúng muốn dẫn từng hai người một. Tôi sực nhớ đến người dẫn đường. Đầu óc hoảng sợ nhưng vẫn còn sáng suốt để nghe rõ tiếng chân chạy đuổi và tiếng la của hắn đâu đó ‘Ê Ban, coi chừng tụi nó chạy. Ban! Ban! Tụi nó chạy rồi!…”.
Mục Lục:
Ác báo
Bãi đất hoang sau nhà
Ánh sáng xanht rên mồ
Ấn toà giải tội
Bà Tám bán xôi
Bài hát chết người
Bàn tay khỉ
Bên hồ kim minh
Bóng ma trên tầng cao
Bút máu
Bùa nhức răng
Cái đầu búp bê
Đầu búp bê
Cái mặt nạ của thần Rhê
Cánh bướm trắng
Tiếng gào trong đêm.
Mời bạn đón đọc.