Giới thiệu sách Mẹ Là Mắt Sáng Trăng Sao
Mặc dù người khác có những bông hồng nguyên vẹn, bông hồng của mẹ vẫn là độc nhất. Tì vết nhỏ của nó nhắc cho mẹ nhớ một điều quan trọng hơn: Chỉ có tình yêu là bền vững mãi mãi…
“Vào một ngày thứ hai, nắng trời ấm áp của tháng tư, tôi có hai người bà thương yêu ở bên cạnh mình. Nhưng sang thứ ba, chỉ còn lại một người. Người bà thân yêu kia đã chết. Tôi từng có linh cảm chuyện này sẽ đến, thế rồi giờ đây nó đến thật, tôi chỉ muốn khóc mà thôi. Nhưng tôi không đủ can đảm nhỏ xuống một giọt nước mắt, vì tôi luôn được dạy rằng con trai không bao giờ nên khóc.
Trong buổi đám tang, khó khăn lắm tôi mới giấu nỗi buồn vào tận đáy lòng.
Chẳng bao lâu, bà con từ khắp nơi trong nước trở về viếng tang. Trước mặt họ, tôi phải kìm lại những giọt nước mắt, vì tôi không muốn mình “mít ướt” như một đứa con nít. Bởi cha mẹ tôi là những người duy nhất sống gần gũi bên cạnh bà, nên tôi cho rằng cái chết của bà khiến tôi đau buồn nhất. Trong khi sự mất mát này không tác động mấy đối với anh chị họ của tôi, vì họ không thân thích với bà bằng tôi.
Trong vòng hăm bốn tiếng, tất cả bà con của tôi tập trung tại nhà tang lễ. Vừa bước vào phòng để quan tài của bà, tim tôi bắt đầu chùng xuống. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn mặt bà. Lúc đầu, tôi thật sự không muốn cùng gia đình tiến tới gần quan tài của bà, nhưng tôi biết sớm muộn gì tôi cũng phải thực hiện điều đó. Tôi nắm chặt tay mẹ tôi và nhắc nhở mình không được khóc.
Khi đến bên bà, mẹ tôi bắt tôi làm một việc mà suýt nữa tôi trào nước mắt. Mẹ bảo tôi chạm vào tay bà, vì đây là lần cuối cùng tôi có thể châm vào ngừơi bà. Tôi chầm chậm đưa tay ra. khi tay tôi chạm vào tay bà, tôi thở ra nhẹ nhõm. Bàn tay bà cũng vậy thôi, trừ việc nó lạnh hơn bình thường một chút.
Khi tôi ngước lên, mẹ tôi bắt đầu khóc nức nở. Tôi biết đây là lúc tôi cần phải mạnh mẽ. Tôi quàng tay ngang vai mẹ, và dìu mẹ trở về chỗ ngồi…”.
Mời bạn đón đọc.