Giới thiệu sách Đừng Nói Không Bao Giờ – Tâm Hồn Cao Thượng
Đừng Nói Không Bao Giờ – Tâm Hồn Cao Thượng:
“Tôi không nhớ lúc nào trong đời, mình bắt đầu không muốn cái gì khác hơn là trở thành một cô giáo. Khi còn là một đứa trẻ, tôi chơi trò dạy học với các anh chị em họ và bạn bè như thể một cách thực tập cho nghề nghiệp tương lai của mình. Nhưng cái mà một đứa trẻ là tôi lúc đó không thể nhận thấy, là giấc mơ của mình đắt giá biết nhường nào. Tôi xuất thân từ một gia đình trung bình, và dường như chúng tôi luôn luôn phải vật lộn để có đủ cái ăn. Giấc mơ của tôi được vào học trường đại học Connecticut dường như vượt khỏi tầm với nhưng tôi vẫn không muốn một thứ gì thấp hơn thế.
Vào năm học cuối của trung học, tôi bắt đầu nộp đơn vào các trường đại học. Trong tim tôi đã quyết định sẵn rồi: trường đại học Connecticut là trường duy nhất. Nhưng một trở ngại lớn như một hòn đá chặn giữa tôi và giấc mơ của tôi, đó là học phí.
Nghĩ tới điều đó, thoạt tiên, tôi suýt bỏ cuộc. Tôi nghĩ, ai mà tài trợ cho mình – một cô nữ sinh trung bình – một món tiền như vậy cơ chứ? Tôi không phải là học sinh giỏi nhất lớp, gần giỏi nhất cũng không phải, nhưng tôi biết trái tim mình đã đã đặt đúng chỗ, và thế là tôi kiên định với chọn lựa của mình. Tôi biết học bỏng sẽ chỉ dành cho những học sinh thật thông minh, hay tương tự như vậy. Nhưng tôi vẫn nộp đơn cho tất cả các loại học bổng mà tôi biết. Tôi có gì để mất nào? Và khi người tư vấn của tôi nói với tôi rằng có một hệ thống chuyên hỗ trợ tài chính cho người muốn vào đại học, tôi bèn nộp đơn. Nộp, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ là mình có đủ tiêu chuẩn để được giúp đỡ.
Sau kỳ nghỉ, các bạn của tôi bắt đầu nhận được những thư báo nhập học của các trường đại học, và tôi cũng nôn nóng chớ nhận cái thư của mình. Cuối cùng, một lá thư đến từ trường đại học Connecticut. Cảm giác sợ hãi và vui sướng tràn ngập, nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi mở phong bì với tay run run và nước mắt tràn mi. Trời đất! Tôi đã được nhận vào trường đại học Connecticut! Tôi khóc mất một lúc, vừa hào hứng, vừa sợ hãi. Tôi đã làm cật lực để được trường chấp nhận…….” (trích “Không bao giờ nói không bao giờ”)
Mục lục:
Giá trị của nghịch cảnh
Vượt qua những chướng ngại vật
Kết quả của sự chủ động
Nếm vị khôn ngoan
Tám món quà mà không tốn một xu
Thảm kịch hay là ơn phước?
Cuộc đua chó săn
Chim ruồi và kền kền
Những người bạn….. mãi mãi!
Giá trị của thời gian
Điểm yếu hay mặt mạnh?
Sống sót nhờ tình thương
Bỏ lỡ cơ hội
Chúng ta cần đến nhau
Cả ngàn con ếch
Nhu cầu được động viên
Liệu bạn sẽ làm như vậy?
Những sắc màu tình bạn
Anh hề của gánh xiếc
Bạn sẽ làm gì?
………
Mời bạn đón đọc.