Giới thiệu sách Điều Tưởng Như Bình Thường – Một Phút Làm Thay Đổi Đời Người
Điều Tưởng Như Bình Thường – Một Phút Làm Thay Đổi Đời Người:
“Một Phút Làm Thay Đổi Đời Người” – tất cả mọi người, mọi lứa tuổi, mọi giới tính, không phân biệt địa vị xã hội đều có thể tìm thấy một góc nhỏ quá khứ trong những câu chuyện rất thật, rất đời thường và rất Việt Nam.
Đã là con người thì ai cũng có những khúc ngoặc định mệnh để bước lên từ hố sâu, ai cũng có thời điểm quyết định để bước sang một trang mới trong cuộc đời.. Và “Một phút làm thay đổi đời người” chính là những mảnh ký ức trung thực nhất, là một phim quay chậm để bạn tìm lại một chút sâu thẳm trong tâm hồn.
Ước mong có một ngày nào đó… có anh thương gia, có cô gái bán bar và cả những gã giang hồ… cùng ngồi chung một bàn và nhìn nhận: “Đúng là… đã có một phút làm thay đổi đời tôi”.
“Đã hai lần hôn mẹ, hai lần leo lên ngồi sau xe của chú Hai xích lô, rồi cả hai lần con bé lại tuột xuống ôm lấy tôi như thể nó sợ mất mẹ. Tôi phải giục, sau khi ôm con thật chặt trong lòng:
– Đi đi con, qua ngoại cho sớm.
Sau cùng Quyên mới chịu buông tay tôi ra và nhảy phốc lên xích lô, đưa tay vẫy vẫy, miệng chu ra:
– Mẹ, mai con về mẹ dạy con thêu cái bông hồng nghen!
– Ờ, con đi đi, mẹ hứa.
Con đi rồi lúc ấy tôi mới đứng lặng người đi. Hai giọt lệ hình như đã chảy ra ngay từ lúc Quyên vẫy vẫy tay chào.
– Tội nghiệp!
Tôi chỉ thốt được hai tiếng rồi nghẹn lại. Cổ họng tôi như bị chận ngang và đắng chát.
Sợ có người nhìn thấy, tôi bước nhanh lên nhà, ở tầng ba chung cư. Thường khi tôi leo rất nhanh, nhưng sao hôm nay đôi chân tôi như có đeo chì, nó nặng và rã rời. Cố lắm tôi mới lê được lên tới phòng mình. Hai mẹ con ở trong gian nhà 60 m2 thường khi thấy vừa, nhưng giờ khi vắng Quyên tôi cảm thấy sao trống vắng lạ thường. Trưa nay khi dụ con về ngoại chơi, Quyên đã không chịu, nó bảo: con đi rồi bỏ mẹ ở nhà một minh sao, con không chịu!.
Phải thuyết phục mãi, cuối cùng con bé mới nghe nhưng hình như con nó linh cảm thế nào đó, nên cứ giùng giằng mãi như vừa rồi.
– Mẹ có tội với con, Quyên ơi!…”.
Mục Lục:
Lời nói đầu
Điệu nhạc valse đêm giáng sinh
Bông hồng cho con
Giọt nắng nữa đêm
Đi về hướng mặt trời
Đón lửa
Đằng sau bóng tối
Một chút đắng cay
v.v…
Thưa mẹ, chính con
Giới hạn của tham vọng
Điều tưởng như bình thường
Trên đồi có bướm và hoa
Ngọt và đắng
Cứ ngỡ là tình yêu.
Mời bạn đón đọc.
“Một Phút Làm Thay Đổi Đời Người” – tất cả mọi người, mọi lứa tuổi, mọi giới tính, không phân biệt địa vị xã hội đều có thể tìm thấy một góc nhỏ quá khứ trong những câu chuyện rất thật, rất đời thường và rất Việt Nam.
Đã là con người thì ai cũng có những khúc ngoặc định mệnh để bước lên từ hố sâu, ai cũng có thời điểm quyết định để bước sang một trang mới trong cuộc đời.. Và “Một phút làm thay đổi đời người” chính là những mảnh ký ức trung thực nhất, là một phim quay chậm để bạn tìm lại một chút sâu thẳm trong tâm hồn.
Ước mong có một ngày nào đó… có anh thương gia, có cô gái bán bar và cả những gã giang hồ… cùng ngồi chung một bàn và nhìn nhận: “Đúng là… đã có một phút làm thay đổi đời tôi”.
“Đã hai lần hôn mẹ, hai lần leo lên ngồi sau xe của chú Hai xích lô, rồi cả hai lần con bé lại tuột xuống ôm lấy tôi như thể nó sợ mất mẹ. Tôi phải giục, sau khi ôm con thật chặt trong lòng:
– Đi đi con, qua ngoại cho sớm.
Sau cùng Quyên mới chịu buông tay tôi ra và nhảy phốc lên xích lô, đưa tay vẫy vẫy, miệng chu ra:
– Mẹ, mai con về mẹ dạy con thêu cái bông hồng nghen!
– Ờ, con đi đi, mẹ hứa.
Con đi rồi lúc ấy tôi mới đứng lặng người đi. Hai giọt lệ hình như đã chảy ra ngay từ lúc Quyên vẫy vẫy tay chào.
– Tội nghiệp!
Tôi chỉ thốt được hai tiếng rồi nghẹn lại. Cổ họng tôi như bị chận ngang và đắng chát.
Sợ có người nhìn thấy, tôi bước nhanh lên nhà, ở tầng ba chung cư. Thường khi tôi leo rất nhanh, nhưng sao hôm nay đôi chân tôi như có đeo chì, nó nặng và rã rời. Cố lắm tôi mới lê được lên tới phòng mình. Hai mẹ con ở trong gian nhà 60 m2 thường khi thấy vừa, nhưng giờ khi vắng Quyên tôi cảm thấy sao trống vắng lạ thường. Trưa nay khi dụ con về ngoại chơi, Quyên đã không chịu, nó bảo: con đi rồi bỏ mẹ ở nhà một minh sao, con không chịu!.
Phải thuyết phục mãi, cuối cùng con bé mới nghe nhưng hình như con nó linh cảm thế nào đó, nên cứ giùng giằng mãi như vừa rồi.
– Mẹ có tội với con, Quyên ơi!…”.
Mục Lục:
Lời nói đầu
Điệu nhạc valse đêm giáng sinh
Bông hồng cho con
Giọt nắng nữa đêm
Đi về hướng mặt trời
Đón lửa
Đằng sau bóng tối
Một chút đắng cay
v.v…
Thưa mẹ, chính con
Giới hạn của tham vọng
Điều tưởng như bình thường
Trên đồi có bướm và hoa
Ngọt và đắng
Cứ ngỡ là tình yêu.
Mời bạn đón đọc.