Giới thiệu sách Mật Mã Tây Tạng – Tập 9
Với sự dẫn dắt tài tình, các chi tiết hợp lý đưa ta đến với các thành viên mới của đội thám hiểm: Đường Mẫn – người tình của Cường Ba, có anh trai bị tâm thần sau khi ở đất thiêng trở về; Trương Lập một quân nhân dũng cảm được đào tạo bài bản trong quân đội; Ba Tang kẻ tìm nhà tù làm nơi trú ngụ an toàn sau khi tung hoành trốn rừng thiêng nước độc; Lạt ma Á La người đã tu hành nhiều năm… Mỗi nhân vật đều có một câu chuyện riêng về bản thân mà khi đọc ta mới hiểu hết được họ. Nhưng tất cả hợp lại thành một đội thám hiểm, dưới sự huấn luyện chuyên nghiệp của Ngải Lực Khắc và Lữ Cánh Nam họ bắt đầu một chuyến phưu lưu để truy tìm giấc mơ trọn đời. Từ những dấu vết của Tử Kỳ Lân, Bạc Ba La thần miếu ta cùng họ khám phá cả một nền văn hóa Tây Tạng.
Một cuốn truyện phiêu lưu nhưng lại chan chứa tình cảm, mình rất thích tình yêu của Cường Ba với Đường Mẫn giống như cha con, anh em hoặc còn hơn nữa. Mỗi lần họ thể hiện tình yêu với nhau đều kiến mình xúc động và cảm thấy ấm áp. Tình đồng chí, tình anh em khi Cường Ba và Trương Lập cùng bị lạc trong động băng, chạy trốn bầy chuột đồng đói khát, hỗ trợ nhau đến chút sức lực cuối cùng. Tình cha mẹ Cường Ba với con, tình nô bộc của chú La Ba với gia đình Đức Nhân lão gia… càng đọc càng thấy cảm động và gần gũi.
Khi Đại Địch ô Thứ Kiệt mở gói công cụ ra, hai mắt pháp sư Tháp Tây sáng bừng lên. Ông cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ lên từng món một, hạ giọng thì thầm: "Hơn một nghìn năm rồi, vậy mà vẫn còn giữ được hoàn hảo thế này. Đây là một bộ Đại diễn man khí, tổng cộng có ba trăm mười ba món, giờ đây trên thế gian chỉ sợ không còn bộ dụng cụ nào hoàn chỉnh được như vậy nữa đâu. Tốt quá, bệnh của công chúa có thể chữa khỏi rồi!"
Tẩy huyết
"Đội trưởng Hồ Dương!"
"Choang" một tiếng, bình bảo quản máu dự trữ trên tay Trương Lập rơi xuống đất. "Đội trưởng Hồ Dương!" Vừa khóc, anh vừa bổ nhào đến. Trương Lập không dám tin, người đàn ông râu rậm thô lỗ mà hào sảng ấy, con người cứng rắn tưởng như được rèn từ sắt thép, con người đã bao lần kéo họ về từ lằn ranh của cái chết ấy, con người mà đến cả núi tuyết cũng không đè nổi anh, giờ đây lại lặng lẽ ra đi như thế.
Lúc này, Tước Mẫu vương mới hớt hơ hớt hải chạy đến, vừa ngó nghiêng đánh giá bọn Trác Mộc Cường Ba, vừa cất tiếng hỏi: "Nghe nói đã mời được Qua Ba Đại Địch ô đến rồi? Vị nào là Qua Ba Đại Địch ô vậy?" Ánh mắt ông ta đảo một vòng, lập tức khóa chặt trên người pháp sư Tháp Tây trong bộ y phục đen tuyền.
Trác Mộc Cường Ba vươn tay nhấc Tước Mẫu vương lên trước ngực mình, chỉ vào di thể của đội trưởng Hồ Dương gằn giọng quát hỏi: "Đây là minh ước thần thánh của các người đó hả? Chuyện này là như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào đây hả?"
Tước Mẫu vương bấy giờ mới phát hiện trên mặt đất có một người đã nằm xuống, ông ta há hốc miệng hồi lâu cũng không thốt lên được tiếng nào. Đám hộ vệ xung quanh thấy đại vương bị bắt giữ, liền nhao nhao rút khí giới ra, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Ba Tang, đồng thời lại thấy bọn Lữ Cánh Nam, Nhạc Dương cũng đều cầm vũ khí trên tay, bọn chúng không dám vọng động, chỉ đứng tại chỗ quát tháo ầm ĩ:
"Mau thả đại vương ra!"
"To gan!"
"Vô lễ!"
"Mau thả người!"
Trác Mộc Cường Ba cố gắng ghìm ngọn lửa giận đang hừng hực bốc cao trong lòng, nhưng bắp thịt trên hai cánh tay lại không chịu sự khống chế của gã, cứ run lên bần bật. Tước Mẫu vương bị gã nhấc bổng lên khỏi mặt đất, thân thể cũng bắt đầu run rẩy theo đôi cánh tay ấy, tới khi được Trác Mộc Cường Ba thả xuống đất, hai chân vẫn còn hơi run run. Chỉ nghe Tước Mẫu vương lập cập nói: "Yên tĩnh! Tất cả yên tĩnh cho ta! Bản vương không sao!"
…
Mời bạn đón đọc.