Hươu Ú
(Cuốn sách của tôi)
Nơi trú ẩn được mở đầu với một câu nói "sến" đến sững người như thế. Tất nhiên, với từ chìa khóa "cô đơn" và cái hình ảnh so sánh thật và đúng đến đắng miệng, cùng với bìa sách đáng yêu đến thế này (tên truyện và hai cái logo giải thưởng in nổi nhé) thì mình nhất định phải mua quyển truyện này rồi.
Nhưng rất may, người phát hiện ra quyển sách đẹp này trong hiệu sách và quan trọng hơn, biết rằng mình sẽ thích nó không phải là mình…
nên
mình đã được tặng hehe…
Với cái cách mở đầu bằng một câu khẳng định dễ làm cho người đọc im ắng trong vài giây như vậy thường hứa hẹn một câu chuyện buồn và đẹp bàng bạc với cách chuyển thể ẩn ý từ chuyện "chó, mèo" dành cho trẻ con. Nhưng sự thật khốc liệt là, mình không thể nhớ nổi quyển sách nào gần đây nhất có thể mang lại cho mình những cảm xúc mãnh liệt và dữ dội như Nơi trú ẩn.
Thiếu sót lớn nhất của quyển sách chính là phần tóm tắt bìa.
"Một con mèo tam thể đang mang thai sắp đến ngày sinh, nghe thấy tiếng tru cô đơn buồn bã của một con chó săn bị xiềng xích, bèn lần tìm đến. Sự thiếu vắng yêu thương đã khiến chúng tự động xích lại với nhau, hình thành nên một gia đình nhỏ, sống thu mình dưới sàn nhà để tránh gã chủ tàn bạo có thể bắt lũ mèo con làm mồi nhử cá sấu.
Gia đình ấy sẽ cứ bình yên như thế nếu không có khoảnh khắc hiếu kỳ của một chú mèo con, trong một lần mạo hiểm bước ra ngoài khoảng sân, đã tạo nên một chuỗi biến cố lạ lùng, khác thường làm thay đổi hoàn toàn số phận các nhân vật".
Một phần tóm tắt cẩu thả làm giảm hoàn toàn giá trị của quyển sách. Bởi với một phần tóm tắt tầm thường như vậy, không dễ gì người đọc, nhất là những độc giả trưởng thành không thích chuyện chó-mèo nhăng nhố, quyết định mang theo một quyển sách đặc sắc đến thế này bên mình.
Và đó sẽ là một điều bất hạnh ghê gớm cho họ…
Mình không chắc nhân vật chính trong chuyện là ai trong số họ. Con chó già Ranger? Kẻ khốn nạn Gar Face? Bé mèo Sabine? Bé mèo Puck? Mụ già Grandmother Moccasin? Hay là cô chim ruồi bé bỏng?
Một câu chuyện được viết bởi hai giọng văn sinh đôi xoắn vào nhau giữa những phản bội và thủy chung, giữa tình yêu và thù hận, giữa những sai lầm và trả giá. Tất cả những điều đó, vẫn luôn lặp lại như những vòng gỗ trên thân cây từ những cuộc đời còn lâu hơn cả cổ xưa và cuộc sống trong một khu rừng bị quên lãng bên dòng sông Nỗi U Sầu nhỏ bé xinh đẹp đâu đó bây giờ.
Một câu chuyện chạm được đến độ khốc liệt và tận cùng đau đớn của nỗi cô đơn và sự mất mát.
Mèo mẹ vì từng được yêu thương và bị vứt bỏ mà hiểu được bài hát cô đơn của chú chó săn và đến làm bạn với nó.
Một nghìn năm trước, cũng vì nỗi cô đơn này mà mụ già Grandmother Moccasin đã làm bạn với con cá sấu chúa.
Và cùng vì nỗi cô đơn này mà mụ đã yêu thương cô con gái Night Song hết mình. Yêu đến mức tình yêu đó trở thành nọc độc… và rồi mụ mất cô.
"Mất mát – Cặp từ đó cạo kèn kẹt vào da mụ".
Một nghìn năm sau, toàn thân ướt sũng và lạnh run, bé mèo Puck cũng nhấm nháp hương vị đầu tiên của cụm từ này. Mất mát…
Cuộc hội ngộ của những tình yêu và thù hận, những phản bội và dối lừa của một nghìn năm trước và một nghìn năm sau diễn ra vào một ngày sau cơn mưa bên cạnh con sông Nỗi U Sầu nhỏ bé. Tất cả những nút xoắn cuối cùng cũng được tháo gỡ một cách gần như trọn vẹn – bởi vì xét cho cùng, mặc dù người ta đã bỏ lỡ cơ hội "đáng lẽ đã có thể chọn tình yêu", thì vẫn còn một cánh cửa nào đó mở ra để người ta chuộc lại lỗi lầm. Đó là quyền năng của tình yêu (và cũng là của thù hận). Đó là sự mong manh của hạnh phúc (và cũng là sự dai dẳng của nỗi đau). Đó là sức mạnh của lời hứa (và cũng là cái giá phải trả của sự phản trắc).
Với giọng văn biến hóa, vừa ngây thơ đáng yêu, vừa huyền bí mê hoặc, với hiểu biết cực kỳ phong phú về thiên nhiên và đời sống động vật, là bậc thầy về thói quen đáng yêu của bọn chó, mèo… (rừ rừ…) Kathi Appelt nhiều lúc có thể làm cho độc giả phì cười và rồi sau đó nghẹt thở.
"Mèo con thì cũng cần phải học cách săn mồi chứ. Con mèo tam thể nhận ra điều này. Lúc thì một con chuột. Lúc lại là con thằn lằn. Lúc khác là con rắn lành. Nó cứ lần lượt ngâm từng thứ mồi sống đó về nhà và đặt trước mõm Puck và Sabine.
Một trò chơi mới!
Sabine biết ngay cần phải làm gì…
Đuổi theo con chuột. Rượt bắt con thằn lằn. Chạy theo con rắn.
Nó trở thành một Sabine mèo rừng xứ Nam Mỹ, một Sabine báo đen.
Puck cũng biết mình cần phải làm gì.
Hãy đuổi theo Sabine thôi."
(icon lăn ra cười)
Thế nhưng mình vẫn còn cảm thấy rất rõ vị đắng nghét khi con người khốn nạn Gar Face táng tấm ván lên con chó săn già Ranger và lôi cổ nó ra làm mồi nhử con cá sấu chúa. Nỗi tức giận lúc đó trong mình rõ ràng đến nỗi nó đọng thành một khối khí chặn ngang ngực sẵn sàng xì ra đằng tai thành những tiếng lịt sịt… Gar Face là một nhân vật tận cùng của sự khốn nạn. Kathi Appelt đã dùng được một hành động cực kỳ đắt giá để miêu tả sự cay đắng, cộc cằn và tuyệt vọng của thời điểm làm người cuối cùng của Gar Face khi hắn còn là một thằng nhóc.
"Nó biến mất vào trong rừng cây, móc cái tên thật của nó, bất kể đó là tên gì, lên một thân cây sồi, khắc vào đó để rồi chẳng bao giờ nhìn lại, không bao giờ dùng đến cái tên đó nữa.
Sấm sét giáng vào một thân cây. Một người cha đánh đập chính đứa con trai ruột của mình. Một đứa trẻ tự xóa bỏ cái tên của mình."
Nơi trú ẩn là một câu chuyện mang nhiều nét sử thi, mang âm điệu của truyện cổ Ai Cập với thần Thoth, tộc người Caddo, mặt trăng, gió, mưa, những dòng sông, cây cối, thiên nhiên… Một câu chuyện làm người ta bị mê hoặc khi mơ tưởng đến những đêm tối trập trùng, ở một dẻo đất bị lãng quên nào đó, những con người xa xưa nhảy múa bên đống lửa và hát ca… Và bên ngoài ánh sáng, hoặc trộn lẫn đâu đó trong những con người này là những Lamia, Selkies, Hawk Man…
Nơi trú ẩn là một câu chuyện chó-mèo như thế. Nhưng làm cho người ta ngay khi gấp những trang sách cuối cùng lại muốn bắt đầu lại những trang đầu tiên để được sống những cảm xúc dữ dội và mãnh liệt thật sự.
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn