Giới thiệu sách Những Khúc Hát Ru Cho Tội Phạm Nhí (BV)
Một đứa trẻ không được mong đợi là một quái vật với người thân của nó, vì họ phải có trách nhiệm với nó. Nhưng một đứa trẻ không mong đợi lại là một người hùng trên đường phố. Bị bỏ quên, bạn có thể tự do phát triển những tính cách lạ lùng và kỳ dị để được yêu thương. Khu vực đang sống là trung tâm của vũ trụ đối với một đứa trẻ đường phố và bạn thường phát triển nhu cầu cấp thiết được trở thành một ngôi sao ở đó. Việc trở nên quyến rũ, xinh đẹp và thông minh thực sự đưa bạn đến đâu đó…
Một đứa trẻ có thể kiếm được một nghề trên đường phố, có thể kiếm ra tiền thực sự bằng việc ăn xin, ăn cắp, và làm gái điếm. Nhưng cái giá cho lối sống này luôn đến như một cú sốc. Nó giống như khi Pinocchio nhận ra rằng cậu ta đang biến thành một con lừa ở vùng đất của những trò giải trí. Đột nhiên bạn nhận ra rằng bạn không còn là trẻ con nữa, bạn đã trở thành người lớn. Khi bạn mất cảm nhận về ước mơ, cuộc sống của bạn không còn hoang dã và lãng mạn nữa, mà trở thành thứ không ai muốn, kể cả bạn…
Heather O’Neill đã gây sửng sốt về linh tính và khả năng phi thường của mình với cuốn tiểu thuyết đầu tay, một câu chuyện nhẹ nhàng tinh tế nhưng gây ấn tượng sâu sắc về cuộc đời của một đứa trẻ đường phố – cùng sức mạnh, sự thông minh, và những vận may cần thiết để nó có thể tồn tại. Mồ côi mẹ, Baby sống với bố, Jules, người mà quan tâm đến thói quen dùng heroin của mình hơn là chăm sóc con gái. Khả năng của Baby là năng khiếu bịa chuyện và ôm ấp những mẩu hạnh phúc nhỏ nhoi được rơi vào lòng cô. Nhưng vẻ đẹp mơn mởn của cô đã thu hút được sự chú ý của một tên ma cô địa phương nguy hiểm và có uy tín, người cai quản một đội quân những cô gái tận tụy, mù quáng và đáng thương – một tình huống nguy hiểm mà ngay cả con người thường hay vô tâm như Jules cũng không thể phớt lờ. Và khi cuộc chạy trốn ngụy trang như một sự phản bội đe dọa nghiền nát tinh thần Baby, cô nhận ra rằng cái sức mạnh có thể cứu vớt mình nằm ngay trong chính bàn tay cô…
“…Tôi luôn xúc động khi những người độc ác đột nhiên đối xử tốt với tôi. Đó là sự yếu đuối dẫn tôi đến với vài mối quan hệ tồi tệ sau này trong cuộc sống. Và lúc đó, tôi tin rằn Johnny có thể là người duy nhất trên thế giới có thể hiểu tôi. Vì thế tôi bật ra câu hỏi.
– Anh có thể kiếm cho em ít nấm ảo giác không?
– Cái gì!
Tôi thấy mặt mình đỏ bừng. Tôi đứng dậy để bỏ đi, nhưng Johnny đẩy tôi ngồi lại bồn cầu.
– Tao vừa nghe thấy mày nói gì thế? – Gã liến thoắng với một giọng chế nhạo. – Thế giới này đang đi đến đâu vậy! Mày không phải là vừa ra khỏi tã lót à? Mày không phải vừa mới tốt nghiệp tiểu học sao! Chúa ơi! Thật kinh ngạc!
Tôi lại cố bỏ đi lần nữa, nhưng hắn dễ dàng ấn tôi xuống.
– Mày chưa đủ lớn để hỏi câu đó. Mày phải bắt đầu ăn mặc khác đi nếu mày định dùng nấm ảo giác.
Hắn ngồi xổm và nhìn vào mặt tôi khi tôi ngồi trên bồn cầu.
– Mày biết đấy, mày sẽ không xấu xí đâu. Tất nhiên, mày có thể cố gắng cư xử giống một cô gái hơn. Mày có thể chải đầu chẳng hạn.
Hắn giơ hai ngón tay làm thành một đôi chân nhỏ và cho chúng di chuyển dần lên chân tôi. Chúng đẩy váy của tôi lên khi chúng đi. Khi chúng chạm vào dây thun quần lót của tôi, có cảm tưởng như tôi vừa tiểu ra một con bướm nhỏ. Hắn cúi xuống hôn tôi và lưỡi hắn mở miệng tôi ra. Rồi hắn túm lấy tôi và bằt đầu cười sặc sụa.
– Ôi, Chúa ơi, con bé yêu tôi!!!
– Không, không phải! – Tôi nói nhỏ.
– Nó muốn cưới tôi. Không, tao sẽ không giở trò với bạn gái của em tao đâu. Tao là một thanh niên nghĩa khí. Tuy nhiên mày sẽ vượt qua được thôi. Đừng đến và hiến thân cho tao. Tao không cần thêm một lần như thế này nữa đâu.
Gã cởi nốt quần áo và đứng vào vòi sen. “Bật radio lên lúc mày đi ra nhé, Baby”, gã gọi với theo tôi. Tôi nem nép đi ra, vẫn không tạo được mối quan hệ nào và thực sự thấy nhục nhã. Tôi đã bị tống cổ ngay ở ngưỡng cửa của thế giới người lớn…” (Trích đoạn Những khúc hát ru cho tội phạm nhí).
Mời bạn đón đọc.