Giới thiệu sách Nhất Ảnh Song Hùng (Trọn Bộ 4 Tập)
“Cuối thu, cả một cảnh tượng tiêu điều! Lá úa vàng óng từ trên những cành cây rụng tua tủa, từng lớp từng lớp đáp nhẹ trên mặt đất.
Ngọn gió tây bắ cho thấy hẳn một miền trời tà dương màu đỏ như máu, chiếu nhuộm hết cả con cổ đạo, bặt hẳn dấu chân người, những cành cây trụi lá.
Chỉ có tà dương và cảnh tiêu điều hoang vu và những lá thu rơi rụng khắp đó đây! Trên chục cây trơ cành đứng lê thê trước mắt, quả thật khiến cho một người giàu tình cảm có thể mủi lòng ứa lệ.
Song, cái càng có thể khiến người ta ứa ngay lệ ấy chính là tiếng thở dài rất khẽ, nhưng nó còn bao gồm nhiều ý nghĩa là không ai hiểu nổi, càng không có ai có thể nói rõ đó là gì, chỉ biết nghe tiếng thở dài đó cảm thấy não nề trong lòng…
Chỉ chốc lát, cũng chính tù hướng ngọn gió tây bắc đưa tới, tiếng lóc cóc của vó ngựa dần dần mỗi lúc một rõ ràng.
Tiếp theo tiếng động đang phá tan bầu không khí u tịch, trong ảnh mờ mờ của con cổ đạo, từ từ xuất hiện một người một ngựa! Ngọn gió tây bắc lại đưa vọng lại giọng ngâm nga:
…Cổ đạo, gió tây bắc, ngựa bầy…ánh tà dương khuất mạn tây, đoạn trường nhân vật còn chân trời…
Giọng ngâm nga khi rõ khi không, nhờ ngọn gió tây bắc, nên đã truyền xa được như vậy và vẫn rõ ràng từng lời một.
Giọng ngâm bi thương, thê lương, so với tiếng thở dài càng chứa chan những điệu như oán, như tiếc, như than…
Một người một ngựa này đang chậm chạp tiến bước trên con cổ đạo. Đã gần đến hẳn, con ngựa thật ốm còn da bọc xương, lông trắng, nhưng lại điểm đầy các chấm loang bùn, đầu rũ xuống, từng bước từng bước đi tới, dáng điệu như vô cùng mệt nhọc, khiến người ta càng thương tâm khi nhìn nó. Người trên lưng ngựa là một người mặt vàng, dáng văn sĩ trên tam tuần, thần sắc ủ rũ, đôi mắt vô thần, y như kẻ vừa trải qua một cơn bệnh nặng! Cả một chiếc áo bào nho sinh màu trắng cũng đầy bụi phong sương, chắc chắn khách đã vượt qua những nẻo đường vạn dặm, nên mới có những nét mệt nhọc bơ phờ như thế. Đột nhiên, ngựa ô nhổm lên, đứng khựng ngay bốn vó lại! Một giọng nói nhẹ như tơ nhện lướt trước gió, thoảng ra trong cảnh chiều tà:
Đầy mình bụi phong trần, cõi lòng đầy tiều tuỵ?…
Chợt ngửng đầu, đã đến nơi thuở cũ
Trong gió tây bắc cảnh tà dương, ngựa ốm lướt cổ đạo
Người đoạn trường, cảnh sắc tiêu điều
Khắc cốt tâm tình trong giấc mộng
Như thế sao khỏi không tuôn lệ sầu
Tiếng vó ngựa lại nổi lên, một người một ngựa lại nhắm về hướng chiều tà xa xăm, một nơi đang hiện ra cảnh thành quách hùng vĩ! Vừa đi chưa khỏi mười trượng, đột nhiên trên con cổ đạo mà khách vừa đi ngang, bụi nổi lên cuồn cuộn, tiếng vó rầm rập, đến mươi con kiện mã nhanh như điện chớp gió bay lướt lại.
Vị săn bào trắng không buồn ngoảnh đầu, từ từ cho ngựa mình nép sang bên lề tránh lối. Chớp mắt, mười con tuấn mã đã bắt kịp khách, như một cơn lốc dữ dội lướt ngang khách, bụi hồng mù mịt nổi lên cả một vùng, văn sĩ vẫn cúi gầm đầu thốc ngựa đi chậm chạp, y như mình không còn thiết gì trong thế gian này. Cũng ngay lúc mười còn tuấn mã vừa vụt qua một văn sĩ cưỡi con ngựa ốm này, trong đám bỗng có người ý lên một tiếng, tiếng ngựa hí vang, thình lình mười con tuấn mã đang phi như bay ấy bỗng đứng khựng hẳn lại cúng một lượt, kỹ thuật cưỡi ngựa quả quá tinh thông…..”
Mời bạn đón đọc.