Giới thiệu sách Này Cô Em! – Tiểu Thuyết Trinh Thám
Này Cô Em! – Tiểu Thuyết Trinh Thám:
“Ở Paradise City có một nơi giải trí hấp dẫn nhất, đó là bể cá. Ông ta đã bảo cô chờ ở gần hồ cá heo vào lúc bốn giờ rưỡi và cô thấy chỗ hẹn thật quá kỳ khôi. Cô ghét phải chen lấn trong đám du khách vào giai đoạn này đang ồn ào đến, khiến Paradise City chịu hết nổi.
Trong tuần lễ thứ ba của tháng thứ Hai, khi trời nắng nhưng khôgn nóng quá thì cả đám người ở Texas, New York và có thể nói là cả Miền Nam nước Mỹ có cái mốt đổ xô về bể cá, ồn ào, lũ lượt, khoe khoang đến nhàm chán. Sau giấc ngủ trưa, từ bốn đến năm giờ, du khách không biết phải làm gì trước giờ Casino mở cửa nên kéo nhau đi thăm viếng những hầm ngầm, mát mẻ, ánh sáng mờ mờ bao trùm cái bể cá hấp dẫn kỳ diệu nhất thế giới này.
Cô len qua đám đông, đôi mắt xanh sáng thoáng vẻ bất an, tấm thân mảnh mai hơi thót lại trong chiếc áo vải đơn độc trong khi xung quanh là những ông to béo, già cả, các bà da nhăn nhúm, mặt bự phấn kêu réo, xô đẩy nhau để há hốc mồm nhìn lại với vẻ ngây ngô như nhau.
Có thể gặp được ông ta nơi đây không? Cô tự hỏi và bỗng thấy giận dữ vì ông ta đã hẹn một nơi như thế này. Cô rúm người khi thấy ngón tay nóng hổi áp trên mông và bóp mạnh. Cô nhảy vọt tới trước mà không dám nhìn lại phía sau. Chán thật, nhưng cơ phải chịu đựng cho qua chuyện. Bọn đàn ông giàu có già cả khoái cái trò bóp mông con gái lắm. Đã từ lâu cô không quan tâm tới điều ấy nữa. Cô coi như chuyện rủi ro ấy là để bù đắp lại một thân hình thon thả, đầy đặn và một khuôn mặt xinh tươi. Cô vẫn thường nghĩ, không thể nào đỏi hỏi mọi chuyện hoàn hảo trên cõi đời này. Hoặc là bạn xấu xí, không hấp dẫn, hoặc là bạn phải bầm tím người thế thôi. Còn cô thì chọn làm kẻ bị bầm tím.
Cô hướng về phía hồ cá heo, cảm thấy tim đập thình thịch, cảm thấy cả nỗi e de đè nặng lên người. Cô vừa đi vừa bứt rứt nhìn vào những khuôn mặt khuất sau bóng tối mờ mờ, trong đầu thầm mong đừng gặp phải người nào cô quen hay biết được cô. Nhưng dần dà thấy mình vây quanh một đám đông đi vòng vòng, xô đẩy, cười cợt tò mò hỏi han, cô mới nhận ra được lợi thế của một chốn hẹn hò như thế này. Không ai có trong đám bạn bè cô, không có ai ở Casino chợt nghĩ đến chuyện vào đây để chịu cho đám du khách nồng mồi hôi, ồn ào xô đẩy trong một hai tiếng đồng hồ giết thì giờ.
Cô vẹt người thẳng đến hồ cá heo to lớn. Người ở đây càng đông hơn nhiều. Cô nghe cả những tiếng động của những con vật to tung mình làm bắn nước lên khi chúng chụp đớp những con cá ném cho chúng. Trong tầng hầm, mùi hơi nước ẩm hoà lẫn với mùi mồ hôi và nước hoa đắt tiền. Tiếng ồn ào của đám đông vui đùa đập đập vào màng nhĩ khiến cô cứ muốn thu nhỏ mình lại.
Thế rồi cô thấy ông ta.
Ông ấy lộ ra từ đám đông với nụ cười hiền, với chiếc mũ rộng vành màu trắng cầm nơi tay, bộ y phục màu kem tinh tuyền và một đoá hoa cẩm chướng màu đỏ cài nơi nút áo. Đó là một người đàn ông nhỏ thó, mảnh maim, chỉ vừa hơn sáu mươi, gương mặt đầy rám nắng, đôi mắt màu xám với cái miệng mỏng lúc nào cũng tươi cười. Tóc ông ta một màu vàng sậm, hơi thưa, thoáng trắng phía thái dương, còn cái mũi thì khoằm như mũi ó. Nhìn rõ người, cô gái bắt đầu thấy nên cẩn trọng, phải lo sợ là khác nhưng ông ta cũng thu hút cô như miếng nam châm lôi thỏi sắt.
– Này cô em! – Ông ta dừng trước mặt cô và nói như hai người tình cờ gặp nhau….”
Mời bạn đón đọc.