Giới thiệu sách Papillon Người Tù Khổ Sai
Papillon Người Tù Khổ Sai:
Papillon, một trường hợp lạ thường trong lịch sử văn học. Henri Charriere, tác giả cuốn sách, viết Papillon lúc ông đã sáu mươi mốt tuổi. Trước đó, ông chưa hề viết và cũng chưa một lần có ý định cầm bút.
Trong một cộc trả lời phỏng vấn báo chí, Henri Charriere có nói: Ông chưa bao giờ tự hỏi là nên viết như thế nào. Ông còn nói thêm rằng câu hỏi đó vô nghĩa đối với ông. Chúng ta hoàn toàn có thể tin được. Ở vào tuổi sáu mươi mót, ông không còn đủ thời gian để ngẫm nghĩ về việc nên cấu trúc, dàn dựng thế nào. Vả lại, những kỷ niệm của ông là những thứ chất liệu sống đặc biệt bị giam nhốt vào ký ức, một khi được đánh thức là lập tức chồm dậy, chảy trào lên mặt giấy, không cho phép ông vừa viết vừa suy nghĩ một cách dềnh dàng. Vậy mà ở Pháp và nhiều nước khác, Papillon được đánh giá cao cả về nội dung và nghệ thuật.
Ném “Bướm”, chàng trai mới hai mươi lăm tuổi, hãy còn khá ngư ngơ ào giữa cái thế giới tàn bạo ấy. Henri Charriere đã tạo ra một sự đối nghịch đến rợn người. Mọi hoạt động của nhà tù chỉ nhằm một mục đích: huỷ diệt con người – huỷ diệt theo nghĩa đen và nghĩa bóng – trong khi “Bướm” lại quyết sống và sống tự do. Anh cũng không tin Chúa hay bất kỳ một chủ thuyết nào. Anh cũng không đủ lãng mạn để ru ngủ tâm hồn mình bằng những ảo tong73, những kỳ vọng. Chỗ dựa duy nhất của anh là ý chí, nghị lực của chính mình, là sự lương thiện, sáng suốt của con người mà anh tin là có ở khắp mọi nơi trên trái đất, kể cả trong cái địa ngục trần gian này.,
Khát vọng tự do bùng cháy trong anh ngay từ khi nghe toàn tuyên án khổ sai chung thân. Và cứ thế, ngọn lửa rực lên, sáng chói lên mãi, cho dù khi anh bị giam trong ngục tối, bị trói chặt cả tay chân, phải toài lê trên sàn xà lim để liếm từng mẫu bánh như chó, hay trong khi đói lả nằm hấp hối rên con thuyền vô định giữa biển khơi…
Mời bạn đón đọc.