Giới thiệu sách Bám Đến Cùng – Tập Truyện Ngắn Nước Ngoài Về Ngoại Tình
…Ông bước lên một bước.
– Này… chị hãy nói cho tôi biết: Chị có nhớ cái hôm anh Sandre ăn sáng xong ngủ luôn trên cỏ, còn chúng ta… Hai chúng ta đi đến tận chỗ con đường rẽ ngoặt…
Ông chờ câu trả lời. Bà ngừng cười và nhìn thẳng vào mắt ông.
– Tất nhiên tôi nhớ.
Trong lòng rất hồi hộp, ông gặng hỏi tiếp:
– Thế… hôm ấy… chị sẽ xử sự ra sao, nếu tôi mạnh dạn hơn?
Bà mỉm cười, như một người phụ nữ chẳng có điều gì phải luyến tiếc, rồi nói dằn từng tiếng bằng giọng hơi giễu cợt:
– Thì tôi sẽ chiều anh ngay.
Rồi bà quay gót luôn chạy vào nấu nốt nồi mứt.
Savate bước ra ngoài đường mà trong lòng bàng hoàng như vừa gặp một tai họa.
Không nhìn xung quanh, không để ý đến đường đi, ông đội mưa sải những bước dài. Đến sông Seine, ông rẽ phải và đi dọc theo bờ sông. Ông đi mãi, như bị thôi thúc bởi một tình cảm gì đó rất bản năng. Quần áo ông ướt sũng, từ trên chiếc mũ đã rúm ró như miếng giẻ rách của ông, nước mưa chảy xuống ròng ròng. Ông vẫn đi tiếp, đi tiếp, vẫn không để ý đến con đường dưới chân, và cuối cùng, ông đã đến chỗ họ ngồi ăn sáng trong cái ngày xa xưa mà bây giờ nhớ tới, trái tim ông tan nát.
Ông ngồi xuống gốc mấy cây liễu còn trụi hết lá và bật khóc.
Trích Luyến Tiếc trong Tập Truyện Ngắn Nước Ngoài Về Ngoại Tình Bám Đến Cùng.
– Này… chị hãy nói cho tôi biết: Chị có nhớ cái hôm anh Sandre ăn sáng xong ngủ luôn trên cỏ, còn chúng ta… Hai chúng ta đi đến tận chỗ con đường rẽ ngoặt…
Ông chờ câu trả lời. Bà ngừng cười và nhìn thẳng vào mắt ông.
– Tất nhiên tôi nhớ.
Trong lòng rất hồi hộp, ông gặng hỏi tiếp:
– Thế… hôm ấy… chị sẽ xử sự ra sao, nếu tôi mạnh dạn hơn?
Bà mỉm cười, như một người phụ nữ chẳng có điều gì phải luyến tiếc, rồi nói dằn từng tiếng bằng giọng hơi giễu cợt:
– Thì tôi sẽ chiều anh ngay.
Rồi bà quay gót luôn chạy vào nấu nốt nồi mứt.
Savate bước ra ngoài đường mà trong lòng bàng hoàng như vừa gặp một tai họa.
Không nhìn xung quanh, không để ý đến đường đi, ông đội mưa sải những bước dài. Đến sông Seine, ông rẽ phải và đi dọc theo bờ sông. Ông đi mãi, như bị thôi thúc bởi một tình cảm gì đó rất bản năng. Quần áo ông ướt sũng, từ trên chiếc mũ đã rúm ró như miếng giẻ rách của ông, nước mưa chảy xuống ròng ròng. Ông vẫn đi tiếp, đi tiếp, vẫn không để ý đến con đường dưới chân, và cuối cùng, ông đã đến chỗ họ ngồi ăn sáng trong cái ngày xa xưa mà bây giờ nhớ tới, trái tim ông tan nát.
Ông ngồi xuống gốc mấy cây liễu còn trụi hết lá và bật khóc.
Trích Luyến Tiếc trong Tập Truyện Ngắn Nước Ngoài Về Ngoại Tình Bám Đến Cùng.