Giới thiệu sách Nỗi Buồn Màu Xanh Lá
Mọi thứ ở Nỗi buồn màu xanh lá đều giản đơn và thuần khiết, một ánh mắt thoáng qua, một cái chạm tay thật khẽ, một cái siết vai kìm nén cơn run rẩy, một ít nắng sưởi ấm trái tim, một ít mưa rơi cùng nỗi nhớ, một ít vui khi cô bạn cùng bàn hôm nay mặc chiếc áo màu mình thích, một ít buồn vì nụ cười ấy sao chẳng dành cho mình, và một ít chông chênh khi đứng giữa giao lộ có quá nhiều ngã rẽ. Sự thật là, ở độ tuổi mọi cánh cửa mở ra đều thấy bầu trời xanh thật xanh, dũng cảm thường không đuổi kịp do dự, như một màn sương ngăn cách bạn và nỗi nhớ phía bên kia, thay vì tiến thêm một bước, đi xuyên qua nó chẳng khó khăn gì, bạn đứng yên và chờ sương tan hết. Những người đi tìm nhau thường lạc mất nhau theo cách như thế.
Và thật không may, tình cảm chẳng phải một nắm không khí lạnh, cứ xoa xoa vài cái rồi cho tay vào túi là hết, là xong. Đôi khi nó để lại trong trái tim những vết xước ký ức, bền bỉ và dai dẳng. Nhưng quan trọng hơn tất cả, cho dù những ký ức ấy là niềm vui hay nỗi buồn, thì chắc chắn vào một ngày cách xa bây giờ, quay đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy tất cả đều đẹp.
Ký ức luôn luôn đẹp, dù có màu gì.
***
Một số trích dẫn:
“Nhân duyên đương nhiên quan trọng, nếu không mình và cậu đã chẳng gặp nhau giữa Trái Đất đông đúc bảy tỉ người.”
“Nỗi buồn biết đâu cũng giống như cơn mưa lá ngoài kia, một khi đã đổ xuống thì không cách nào hứng hết được.”
“Không cần làm hoa để rực rỡ nổi bật. Làm lá thôi, và lặng lẽ xanh.”
Mời bạn đón đọc.