Giới thiệu sách Bụi Hồng Gai Và Con Chim Cánh Đỏ
Bụi Hồng Gai Và Con Chim Cánh Đỏ
Buổi tối vào một ngày thứ bảy, Hồng ngồi ở phòng khách coi tiếp cuốn Võ Tắc Thiên. Phim tới đoạn Võ Mị Nương phạm tội bị đọa ngục rồi đưa ra pháp trường. Ở pháp trường, đêm đó là một đêm khuya khoắt. Bầu trời mây đen kịt. Lốm đốm vài ngôi sao lấp lánh sáng. Võ Mị Nương đứng trên đài cao, hai tay bị trói, đầu đút vào sợi dây thòng lọng. Bọn hành quyết đang đợi tới giờ xử tội nhân. Hồng ngồi coi quá thương sót cho Võ Mị Nương, cảm xúc đến nỗi nước mắt cứ ứa ra, nước mũi cứ chảy xuống, cổ họng tắc nghẹn, nên chốc chốc lại xụt xịt.
“Cô làm sao vậy”.
“Không. Cô có làm sao đâu”.
“Vậy tại sao cô lại khóc. Cháu ở trong phòng thấy cô khóc nên không yên tâm mới ra hỏi”.
“À. Tại cuốn phim. Nó làm cô xúc động vì Võ Mị Nương đang bị treo cổ”.
“Trời ơi. Phim người ta đóng chứ có phải thực sự là treo cổ đâu cô”.
“Cháu không biết. Phim dựa theo lịch sử có thật, người ta có đóng cũng là dựa theo lịch sử có thật, chứ đâu phải bịa mà có đâu cháu. Cháu có muốn coi, ngồi xuống đây coi cho biết.
Đức nhìn quanh không thấy cái ghế nào trừ cái sofa chỗ của Hồng đang ngồi. Thấy thế, Hồng đưa tay đập đập vào mặt đệm sát cạnh chỗ mình, bảo:
“Chỗ này không được sao. Ngồi xuống đi”.
Căn phòng ngoài tiếng nói của nhân vật trong phim phát ra, chung quanh im ắng lặng tờ. Ngọn đèn ánh sáng không đủ chiếu hết mọi chỗ, nên căn phòng nơi thì mờ mờ, nơi thì tối đậm.
Coi được một lúc, Đức thấy chán thì đứng dậy”.
“Cô coi tiếp đi. Cháu coi phim loại này không thích cho lắm. Cháu đi ngủ trước cô nhé”.
“Ờ. Cháu cứ đi ngủ. Cô coi hết đoạn này, mệt, cô cũng đi nằm”.
Buổi sáng với những tia nắng lúc hừng đông lại tìm cách xuyên qua kính cửa sổ để vào căn phòng. Đó là giờ Hồng mở mắt thức dậy. Đêm với những ám ảnh từ cái chết trên đoạn đầu đài treo cổ Võ Mị Nương, nó là ấn tượng đã đi vào đầu óc Hồng tạo ra cơn mê, mê chưa đúng mà là ác mộng.
Mời bạn đón đọc.