Bùi Ngọc Tấn
Bùi Ngọc Tấn sinh năm 1934. Quê ông ở xã Hợp Thành, huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng. Ông bắt đầu viết văn, viết báo từ năm 1954. Bùi Ngọc Tấn có sáng tác in ở các nhà xuất bản: Văn học, Lao động, Thanh niên, Phổ thông…khi mới ngoài 20 tuổi.Trước khi viết văn ông là phóng …
- Vào trang riêng của tác giả
- Xem tất cả các sách của tác giả
Năm 1955, tôi đến với văn chương bằng truyện ngắn Hai chiếc máy bơm in trên Văn Nghệ. Truyện viết với chủ đề chống tư tưởng trông chờ máy bơm, phải tích cực đào giếng chống hạn, được dịch in trong Le Vietnam en marche (tạp chí đối ngoại của nước ta) ngay số đầu tiên.
Năm 1990, tôi trở lại với văn chương cũng bằng truyện ngắn: Truyện Cún, viết về một con chó, nhưng thực ra là chuyện con người.
Từ viết minh hoạ cho một chủ trương chính sách đến viết về con người phải mất 35 năm.
Bùi Ngọc Tấn
Các tác phẩm chính đã xuất bản từ năm 1995 trở lại đây:
Một thời để mất (hồi ký 1995)
Những người rách việc (Truyện ngắn 1996)
Một ngày dài đằng đẵng (Truyện ngắn 1999)
Chuyện kể năm 2000 (Tiểu thuyết 2000)
Rừng xưa xanh lá (Chân dung văn học 2002)
Biển và chim bói cá (Tiểu thuyết 2008)
Người chăn kiến (Truyện ngắn, 2010)
Mời bạn đón đọc
Sự giản dị mạnh mẽ
TT – Chắc cũng không nhiều người kỳ vọng mỗi tác phẩm mới được công bố của Bùi Ngọc Tấn đều phải là những hiện tượng văn học, bởi ai cũng biết với kiểu viết “rút ruột rút gan” của nhà văn này, viết và in đều đặn đã là phi thường.
Nhưng khi cầm Người chăn kiến – tập truyện ngắn mới nhất của ông, quả thật vẫn có một chút hi vọng ngấm ngầm về một "cái gì đó", không mới thì lạ, không lạ thì thâm thúy và sâu sắc từ ông già viết văn lạc quan và bền bỉ này.
Và Người chăn kiến mang đến cảm giác thán phục về sự giản dị trong cả câu chữ lẫn ý tưởng mà một nhà văn lão thành – quá nhiều vốn sống và nổi tiếng vì "văn đẹp" – chắc phải dày công "tu luyện" lắm mới không sa vào cực ngược lại: khoe chữ và tham chi tiết.
Tất cả truyện ngắn trong Người chăn kiến hầu như đều ngắn, tối giản về bố cục, câu chữ, hình ảnh. Cái gì cần lắm mới nói. Đến đặt tên truyện cũng kiệm: Cún, Khói, Một tối vui…
Tuyến nhân vật của Bùi Ngọc Tấn cũng quen thuộc: những kẻ thất bại, những kẻ hàm oan, những kẻ bị cuộc đời bỏ quên, có khi quên trong tù, có khi quên trong tâm tưởng, có khi quên ngay trong chính ngôi nhà, giữa những người thân của mình… Vài câu thoại lắm khi chỉ vu vơ, những chi tiết rất nhỏ, và hiệu ứng cực mạnh, lúc cứa vào tim óc (Khói), lúc cười đến chảy nước mắt (Một tối vui).
Bùi Ngọc Tấn tự viết về con đường văn chương thiên lý của mình: "Từ viết minh họa cho một chủ trương chính sách đến viết về con người phải mất 35 năm". Đường văn quả thật quá dài, nhưng may mắn hơn bao nhiêu người viết ham hố mà vô vọng khác, ông thật sự đã đến đích.
THU HÀ
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn