Giới thiệu sách Nhiều Cách Sống – Tái bản 2008
“ Entry for Apr…, 2007
Thêm một lần chờ đợi …!
Không muốn biết…Không muốn biết nữa… Như một giấc mơ dài. Bồng bềnh bồng bềnh. Mình mơ cùng nhau nhé. Mơ đến tận cùng để hiểu ý nghĩa cuộc sống tận cùng.
Trịnh Công Sơn từng nói thế này: “Phải có một nỗi tuyệt vọng nào đó khởi đầu để tôi không ngừng dan díu với những giọt nước mắt của làm của cải riêng tư. Eva ăn trái cấm và sự sống thành hình. Tôi e cũng từng nuốt những giọt nước mắt để biết tận tình nói về những giọt nước mắt kia”…
… “Cô nằm trên người Du và khóc. Hai cơ thể không áo quần úp lên nhau mọt nỗi đớn đau không hình hài. Một vạt ngực của anh đẫm nước mắt của cô.
Anh vò mái tóc cô nhè nhẹ. Tiếng anh lúng búng:
– Thông cảm cho anh nhé! Lần sau sẽ khá hơn thôi. Anh không nghĩ lại tệ thế. Trước đây không thế này đâu, thật đấy!…
Cô bảo:
– Không sao đâu mà anh…
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn chảy. Thêm một lần nữa, cô có thể nhìn rõ hơn phần bên trong đã ruỗng nát của anh.
Du hỏi trong khi cởi áo cho cô:
– Em ngủ với bao nhiêu người rồi?
Cô nhìn vào mắt Du. Lúc này chúng đang toả ra một nhiệt lượng thật mạnh.
– Anh là người thứ hai. – Cô rành rọt từng tiếng.
– Xin lỗi nhé. Anh bị làm sao ấy, tự dưng lại hỏi em ngớ ngẩn thế. – Du thì thào. Tay anh đang kéo khóa quần cô.
– Không sao. – Cô mỉm cười mơ màng.
Người đàn ông đầu tiên cũng hỏi cô như vậy. Lúc đó cô không trả lời. Cô cắn chặt môi lại. Không kêu lên một tiếng khi cái đó của anh ta xoáy thẳng vào. Dù đau nhói. Cơn đau cốt tuỷ cô chưa từng biết tới. Chuyện ấy xảy ra thật nhanh. Cô không hiểu sao mình lại làm thế. Trong lúc nào đó chán chường, trong lúc nào đó say vì mem rượu, bỗng dưng nổi hứng muốn thay đổi mình bằng cách ngủ với đàn ông. Để từ một đứa con gái vô ưu thành người đàn bà sầu muộn ư?
Cô chẳng thể nào nhớ nổi mặt anh ta. Đêm hiến sinh ấy đơn giản đến không ngờ. Cô và anh ta quấn chặt lấy nhau sau một cái hôn vội. Từ màn dạo đầu đến khi kết thúc diễn ra không đến năm phút. Sáng hôm sau, khi tỉnh ngủ, cô nghĩ, cái chuyện đó hoá ra là thế. Rồi trở dậy, mặc quần áo vào người, đánh răng rửa mặt, ra ngoài ăn sáng một mình. Người đàn ông đến cái tên cô còn chưa nhớ nỗi vẫn đang nằm ngủ. Khuôn mặt giấu sau chiếc gối. Khi cô trở về, đã thấy anh ta đi rồi. Cửa nhà thì khép hờ. Không thấy mẩy giấy nào để lại. Không đồ vật nào của anh ta để quên. Về sau cô và anh ta cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin cho nhau. Cô xoá số điện thoại của anh ta trong máy di động để chắc chắn rằng mình không phải gặp lại người đó thêm lần nào nữa. Cứ để mọi chuyện của đêm ấy bảng lảng trong ký ức cô y hệt một giấc mơ.
Vậy là đủ biết chuyện đó chán đến mức nào, từ giờ khỏi phải mệt đầu vì tò mò về nó nữa. Cô nhớ mình đã nghĩ thế trong khi vuốt cho phẳng ga giường và trải lại chăn vào ngày hôm ấy.
– Đừng giận anh nhé! – Du nói. Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.
Cô mỉm cười. Ôm siết thân thể anh. Chẳng có gì mà giận. Cô hiểu Du hơn những gì Du có thể biết. Anh không phải là gã trai ích kỷ ham muốn trinh nguyên. Anh chỉ hỏi để nghe một lời nói thật. Và cô đã nói thật. Rất thật.
Khuôn mặt của anh vào lúc này, trông thật phiêu lãng, ẩn chứa những mê đắm và u uẩn.
Đến lược cô cởi quần áo của anh…”
Mời bạn đón đọc.