Giới thiệu sách Lý Văn Sâm – Sương Gió Biên Thùy
“…Buổi chiều đã thấp. Ánh nắng vàng vọt như máu da người mắc bệnh ngã nước chiếu yếu ớt lên những ngọn chai điểm bông trắng li ti như hoa tuyết. Gió hây hây ngắt những đốm hoa trắng đem cắm vào tóc hai người đang đi trên lối cỏ mòn.
Phong và Sương kéo nhau ngồi xuống một tảng đã phẳng như mặt bàn. Hai người vẫn thường lấy nơi này làm chỗ uống rượu để quên cái sầu thiên hạ.
Không ai nói với ai, họ thòng chân xuống suối. Nước xanh và mát lạnh. Bóng những con cá nhỏ đuổi nhau trên cát trắng trông rõ như đang lội trong một cái hồ.
Phong ngồi im lắng nghe tiếng chiêng, trống khua vang một góc rừng. Sương say quá, phải tựa đầu vào vai chàng lim dim đôi mắt. Má nàng đỏ như da trời lúc bấy giờ.
Phong đỡ đầu bạn, kề miệng vào tai nàng, hỏi nhỏ:
– Hôm nào thì đến phiên chúng ta làm lễ cưới.
Sương không đáp, mở mắt nhìn chàng mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
Phong nhìn nàng lẩm nhẩm:
– Phong và Sương!.. Có sương lại có gió nữa! Chúng ta đã gặp nhau trong kiếp phong trần cho nên cuộc đời của chúng ta rồi đây sẽ còn giông tố! Sương ơi! Sương đừng bỏ Phong nghe Sương!
Sương vẫn không mở mắt, đáp khẽ:
– Không, Phong và Sương sẽ không bao giờ xa nhau đâu!
Rồi Sương lại hỏi Phong:
– Nhưng đến khi nào Phong mới đem Sương trở về ánh sáng! Chừng nào Phong mới trở về với cuộc đời lương thiện?
Phong mơ màng:
– Khi Tổ Quốc tôi có một ngọn cờ khởi nghĩa…
Sương và Phong nhìn nhau. Cái nhìn ấy như đã nói với nhau những nỗi u uẩn của lòng.
Bỗng những tiếng súng từ bốn phía rừng nổi lên, tiếp theo những tiếng người reo hò như có một bạo loạn dữ dội.
Phong kéo Sương đứng lên thì dãy nhà phía bắc đã bừng cháy. Tiếng tre nổ trong tiếng súng dòn…”
(Trích Sương gió biên thùy)
Mục lục:
Lý Văn Sâm – một chỗ đứng riêng trên văn đàn
Sương gió biên thuỳ
Chớp bể mưa nguồn
Sứ mạng
Hồn do thái
Lạc loài
Chuyện một đàn cò trắng
Tiếng rên trong rừng lạnh
Đìu hiu lau lách
Gió bãi trăng ngàn
Đường vào đất thục
Sa mù
Mời bạn đón đọc.