Giới thiệu sách Lý Văn Sâm – Mười Lăm Năm Hận Sử
“… Lúc ấy đã gần đúng ngọ.
Cả một khu Blàn-Za như muốn bừng cháy lên dưới con nắng lửa. Không một hơi gió thoảng. Không một bóng chim muông. Vòm trời xanh ngát ngập những hoa nắng rung động lập loè gần như nảy lửa.
Giờ nầy là giờ an nghỉ của các loài thú cầm, là giờ rong chơi của các đấng sơn thần, là giờ lang thang của các giống ma rừng. Không gian im ắng đến lạ thường.
Thế mà, giữa buổi trưa mùa hạ buồn thiu ấy, một cảnh tượng náo động đã đột ngột xảy ra, đánh thức cả một vùng cỏ nội, hoa ngàn đang chìm lỉm trong giấc muôn năm im lặng.
Thì đây…
Từ trong Bri-Si Klòn vụt nhô ra một bóng người kỹ mã, mình cúi rạp trên lưng ngựa, sắc lông trắng phau như tuyết. Con tuấn mã cất cao bốn vó, chạy ùa vào Blàn-Za làm cho biển tranh nổi sóng và từng loạt chim đang chui rúc dưới các gốc tranh rậm, hốt hoảng đập cánh náo nức bay bổng lên như lá khô bị trốt hốt.
Rồi thì cả một đoàn người ngựa nữa, cũng từ trong Bri-Si Klòn thoát ra, đuổi theo người kỵ mã đang phóng ngựa như bay ở phía trước.
Cuộc săn đuổi càng lúc càng trở nên ác liệt. Những kẻ đuổi ở phía sau cứ nhắm người chạy đằng trước, buông ra những mũi tên vụt đi như luồng điện xẹt, hoặc phóng ra những ngọn xà-búp sáng loáng.
– Lọt tìng kup cau hào a-sể bo!…
Tiếng hò reo vang lên như tiếng rống của một đoàn mãnh thú.
Cảnh huyên náo xảy ra tự nãy giờ đều không lọt qua mắt một nhà sư không biết đến tự lúc nào và đã bao lâu, dừng ngựa trên gò đất cao, um tùm những bụi găng chơm chởm gai.
Nhà sư ấy, mình vận một chiếc áo màu chàm, đầu đội nón mê vành rộng, tay trái kìm cương ngựa, tay mặt cầm một cánh cung, ngang lưng buộc một cái ống lồ ô đầy ăm ắp những mũi tên nhọn.
Đoàn người ngựa lúc nãy đã gần tới mô đất cao, chỗ nhà sư trú ẩn.
Nhà sư vội thúc ngựa chồm lên một bước, rảo mắt dòm xuống. Chạy trước là một kỵ mã tí hon, một cậu bé mình trần, phơi những thớ thịt láng như thoa mỡ. Thân dưới choàng một cái “trum-ồi-bơn”. Cậu nằm úp xuống cái khiên phủ đầy những mũi tên của đoàn người phía sau bắn tới.
Sư ông lè lưỡi:
– Chà! Tụi Stiêng khờ lắm. Nó bắn vào mông ngựa thì…
Bị đuổi gấp, cậu bé cưỡi ngựa kim quất ngựa sang một bên và chạy trốn phía sau gò đất. Bọn Stiêng liền bủa ra hai tốp, một tốp đón đầu, một tốp chận hậu….”
Mục lục:
Lý Văn Sâm – một chỗ đứng riêng trên văn đàn
Lời giới thiệu
Tựa
Mười lăm năm hận sử
Na ní bửu châu
Nợ nước thù nhà
Trong cơn ly loạn
Rồng bay trên núi Gia Nhang
Mời bạn đón đọc.